Chương
Nghe vậy, Tô Noãn Tâm không khỏi sửng sốt.
Lý Mạnh đã nói với anh rồi sao? Cô muốn trở thành người phụ nữ độc lập và quyền lực giống như Ngô Thu vậy…
Hiện tại mấy lời này của anh là có ý gì?
Liệu sau này cô ấy có gặp được sự tồn tại càng ghê tởm hơn bà Cổ, cô chú của nhà họ Cổ không?
Tô Noãn Tâm nghe không hiểu.
Lệ Minh Viễn nhìn thấy bộ dạng hơi sững sở của cô trước những lời mình nói thì đưa tay xoa đầu cô rồi nói: “Trước tiên đừng nghĩ nhiều… sau này em sẽ biết thôi, Tô Noãn Tâm, thế giới này từ trước đến nay chưa bao giờ đẹp đẽ như trong tưởng tượng của em”
“Ô..” Tô Noãn Tâm bị xoa đầu trước đám đông, vẻ mặt không được tự nhiên, tại có chút nóng lên.
Khỏe mắt rơm rớm nước mắt, nhìn cả người cô hơi ngốc nghếch.
Mặt Lê Minh Viễn không khỏi lóe lên ý cười.
Cô nhóc này vào thời điểm này nhìn vẫn nhu thuận… khiến người ta đau lòng.
Cổ Thiên Linh nhìn thấy tương tác giữa hai người… chỉ cảm thấy vào thời khắc này trong mắt của Lệ Minh Viễn dường như không chứa bất kì thứ gì khác nữa mà trong mắt chỉ chứa mỗi một mình Tô Noãn Tâm.
Cô ta có chút chán nản củi thấp đầu xuống, cảm thấy cô ta còn tiếp tục đấu với Tô Noãn Tâm nữa thì chính là không biết tự lượng sức mình.
To Noãn Tâm có Lệ Minh Viễn, còn cô ta có gì?
Cho dù bố cô ta có ra mặt thì cũng chỉ cúi đầu khom lưng trước mặt Lê Minh Viên… mẹ của cô ta còn không rõ sống chết như nào, biết được người đứng sau lưng Tô Noãn Tâm là Lệ Minh Viễn, còn đi tìm đường chết xen vào chuyện tìm thận của mẹ cô ta.
Chuyện này càng ngàng càng trở nên rác rồi rồi, đã không phải là chuyện mà một cô chú nhỏ bé của nhà họ Cổ như cô ta có thể xen vào được nữa.
Ngay lập tức cô ta chú động hỏi: “Cậu Lệ… tôi, tôi quay về mời bố tôi tới.
Bà cổ nghe xong liền nhíu mày nói: “Cổ Thiên Linh! Con có ý gì?”
Cổ Thiên Linh đã không dám đối mặt với ánh mắt của mẹ cô ta nữa, cúi đầu nói: “Mẹ chuyện này ầm ĩ lớn rồi, sớm muộn gì bố cũng sẽ biết thôi.”
“Cho nên con muốn chú động quay về mời bố con tới, khoe cái tốt trước mặt bố con đúng không? “Con… mẹ, mẹ là vợ của bố, thế nào bố cũng sẽ giữ chút mặt mũi cho mẹ… nhưng, con chỉ là một trong những cô con gái của nhà họ Cổ… con không được bố coi trọng bằng Thanh Nhã, đã là đứa con bị bỏ rơi bị sắp xếp liên hôn rồi, bây giờ lại tới mức bị mẹ liên lụy tới quỳ xuống xin lỗi người ta… mẹ rất cuộc còn muốn con như thế nào nữa?”
Cổ Thiên Linh thật sự sợ hãi rồi.
Cô ta sợ Lệ Minh Viễn, cũng sợ bố của cô ta, sự lựa chọn duy nhất của cô ta chính là nhận tội, giảm những tổn hại mà sự việc này gây ra cho bản thân cô ta giảm xuống mức ít nhất.
Nếu không thì cô ta không biết hậu quả sẽ ra sao nữa.
Bà Cổ thở ra một hơi thật sâu, tức giận nói: “Mẹ không có loại con gái như con!” Nói xong liên dậm đôi giày cao gót rồi quay lưng đi ra khỏi phòng bệnh.
Cổ Thiên Linh năm chặt năm đấm lại… trong lòng đau khổ nói với To Noãn Tâm: “Tô Noãn Tâm, tôi đã nhận sai rồi… cũng quỳ xuống rồi chuyện mẹ tôi làm ra, không liên quan tới tôi, bây giờ tôi liên đi đến Cố thị, mời bố tôi tới đây.
To Noãn Tâm nhàn nhạt nói: “Được! Để bố cô tới đây, vừa hay… lớn tới vậy rồi trước giờ tôi chưa từng được gặp ông ta
Cổ Thiên Linh cụp mắt xuống rồi nói: “Bố tôi… ông ấy thực ra cai gì cũng không biết, sự tồn tại của mẹ cô, tôi cũng là sau lần gặp cô ở trung tâm thương mại lần trước, mẹ tôi mới nói cho tôi biết.”
“Không biết là có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao? Hôm nay tôi phải thay mẹ em đòi lại công bằng! Em ngược lại phải xem xem… Cổ Minh Đức ông ta năm đó dám làm không dám nhận, khiến cho nửa cuộc đời của mẹ em bị hủy hoại… chưa cưới mà đã có mang, bị những người thân xung quanh ghét bỏ, thóa mạ..
“Những năm tháng tốt đẹp tất cả chỉ vì một người đàn ông mà bị lỡ mất thậm chí có lúc em còn căm ghét sự tồn tại của chính mình!”
“Nếu như không có em… liệu có phải năm đó mẹ tôi sẽ sống theo một cách khác rồi không!”
“Nhưng mẹ em bản chất nhân hậu… trước giờ đều cảm thấy có lỗi với tôi, không thể cho em một cuộc sống thật tốt, trước giờ chưa từng ghét bỏ em là đứa con ghẻ, làm lỡ mất cuộc sống tốt đẹp của bà ấy!”