Chương : Quả nhiên Lệ Minh Viễn chính là một tên đàn ông tồi tệ!
Tô Noãn Tâm không khỏi tức giận nhìn lại nhìn anh nói: “Còn có chuyện gì không chứ?”
“Nghe lời mẹ, công việc buổi tối của cô đấy”
“Rồi sao?”
“Nghỉ đi”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc vợ của Lệ Minh Viễn tối mà phải ra ngoài làm mấy công việc buổi tối đây sẽ làm mất mặt tôi chết mất.”
“Ồ… Hay cho câu nói đó, chú à, chú cưới tôi là vì muốn trả ơn, chứ chú không đủ tư cách để soi mói tôi! À, chú nhở kỹ rằng, chú càng tức giận thì tôi sẽ càng vui vẻ đấy!”
“Gi? Càng vui vẻ?” Lệ Minh Viễn không thể nhẫn nại được nữa, đôi mắt đen, nguy hiểm nheo lại, bước nhanh về phía trước vài bước.
Anh đã đối xử với con nhóc này đủ tốt rồi. Mà con nhóc này còn không biết coi trọng! Nhẫn nhịn của anh cũng có giới hạn.
Tô Noãn Tâm chớp mắt một thì đã thấy người đàn ông đứng trước mặt mình. Người đàn ông nhìn cô từ trên cao nhìn xuống hơi thở của cô ngưng trệ.
Mẹ nó! Đã đẹp trai lại còn đứng gần người ta như vậy, muốn câu dẫn ai chứ!
Chỉ là cảm thấy, hơi thở của mình có chút không thông… ở cự ly gần, cô càng cảm nhận được cơ thể người đàn ông tràn đầy khí chất lạnh lẽo và nghiêm nghị. Dần dần giọng nói của Tô Noãn Tâm có chút yếu ớt, cổ cau mày nói: “Rất vui, vô cùng vui… Nào… Chú định làm gì nào!”
Đang nói được một nửa thì Tô Noãn Tâm bị Lệ Minh Viễn đẩy vào tường. Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, trong não đều là sự phẫn nộ.
Chỉ nghe thấy người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía cô nói: “Hửm? Muốn lạt mềm buộc chặt sao?”
Lạt cái con mẹ nhà chú ấy! Bây giờ, Tô Noãn Tâm cảm thấy rằng những người đàn ông có tiền thì đều cho rằng mình là trung tâm là cái rốn của vũ trụ. Cô đột nhiên nhưởng mắt nhìn anh cười nhưng lại như thế không cười: “Chú à, trò lạt mềm buộc chặt này chơi vui không?”
“Nếu tôi nghĩ nó không vui chút nào thì sao?”
Lệ Minh Viễn vừa nói xong liền cảm thấy bụng đau nhói, trong lúc anh không phòng bị thì cô gái này đã dùng cùi chỏ thúc vào người anh khiến anh phải lùi về sau mấy bước.
Trong mắt anh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ thấy vẻ mặt không vui của cô nhóc, cô nói: “Nếu đã không vui thì đừng có nên tự cho mình là trung tâm của vũ trụ nữa! Tự mình cho rằng mình giống như một con chim khổng tước xinh đẹp nên anh nghĩ răng ai gặp anh cũng không kim lòng được mà yêu anh sao!”
Lệ Minh Viện khẽ nheo lại đôi mắt đẹp. Khá thú vị …
“Cô Tân, bây giờ Tổng giám đốc không tiện để gặp cô, cô đừng cố làm khó tôi!”
“Đi chỗ khác!”
“Cô Tân..”.
“Cút ra ngoài!” Chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn, cửa phòng làm việc bị đá văng ra từ bên ngoài. Ở cửa, người đẹp cao một mét bảy, khí chất ngời ngời, cô ta dùng một đội chân dài miên man đi trên giày cao gót bước vào.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ đồ thùy mị, trên người là chiếc váy liền ngắn phiên bản giới hạn cao cấp. Cô ta bước trên đôi giày cao gót pha lê, gương mặt trang điểm tinh tế.
Vừa nhìn đã thấy cô ta là một người phụ nữ rất có thần thái, tuy rằng khuôn mặt của cô ta rất tinh xảo, nhưng không làm người khác cảm thấy xinh đẹp đến kinh ngạc.
Tô Noãn Tâm rời mắt khỏi người đẹp, liền nhìn Lệ Minh Viễn. A! Ong bướm bên cạnh cũng không phải ít đâu! Không ngờ, giữa thanh thiên bạch nhật còn có phụ nữ đến tìm. Quả nhiên Lệ Minh Viên là một tên đàn ông cặn bã mà!
Thời điểm Tần Viên bước vào phòng làm việc, tất cả sự chú ý của cô ta đều đổ dồn vào người đàn ông mà mình đã ngưỡng mộ nhiều năm.
Vẻ mặt đầy tổn thương, chu mỏ chất vấn người đàn ông trước mặt: “Lệ Minh Viễn, em thích anh những mười năm trời! Anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy?”
Lệ Minh Viễn nhướng mày lãnh đạm, sau đó liếc nhìn Tô Noãn Tâm đang dùng vẻ mặt hóng hớt nhìn. Đột nhiên, anh nói: “Dựa vào người đứng bên cạnh đây”