Chương : Cổ Minh Đức, ông có ý gì hả?
Tô Noãn Tâm đang tràn ngập lửa giận nhìn chăm chằm vào người đàn ông trung niên kia, nhưng không biết tại sao… nhìn cô có vẻ hơi khó chịu, dường như muốn mắng chửi, nhưng lại ngại điều gì đó mà không dám mắng ra khỏi miệng.
Lệ Minh Viễn thấy dáng vẻ này của cô thì suýt tý nữa đã cười ra tiếng.
Lúc này cô bé nhìn cứ như một con thỏ đang trong cơn bạo nộ, nóng vội muốn cắn người nhưng lại không há miệng ra cắn vào.
Trước giường bệnh, người đàn ông trung niên đứng thẳng thân mình nhìn Tô Ngọc Mỹ đang nằm trên giường, trên mặt ông ta tràn đầy áy náy nói: “Bà Tô… thật sự rất xin lỗi, chuyện này là do tôi dạy dỗ không nghiêm, để vợ và con gái đến bệnh viện gây chuyện…
“Bà yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho bà một lời giải thích!”
Tô Ngọc Mỹ đang đeo ống thở oxi nên khi nói chuyện có hơi khó khăn: “Đừng… tôi không sao, ông không cần làm khó bọn họ… Cổ Minh Đức, thật là khổ cho ông rồi… ông vậy mà lại chịu tới bệnh viện gặp tôi.”
“Bà Tô nói gì vậy chứ, theo lý mà nói tôi vốn nên đến sớm hơn… nhưng lại sợ sẽ gây phiền phức cho bà Tôi nên tôi mới mãi không xuất hiện.
“Nhưng cho dù là vậy vợ tôi vẫn nghi thần nghi quỷ, cuối cùng vẫn là đến đây gây chuyện mấy lần… tuy tôi đã cảnh cáo bà ấy”
“Nhưng dường như không hề có bất cứ tác dụng gì… chuyện này là lỗi của tôi, là do tôi dạy dỗ không nghiêm… không xử lý tốt…
Tô Noãn Tâm thật sự không nhịn nổi nữa, cô chau mày nói: “Cổ Minh Đức, ông có ý gì hả? Ông cứ mở miệng liền gọi mẹ tôi là bà Tô…rốt cuộc ông muốn cho bà ấy phải đặt mình vào chỗ nào?”
“Tuy tôi vẫn luôn không thèm để ý đến người làm bố là ông… nhưng thân người đã làm lỡ cả nửa đời mẹ tôi, lẽ nào ông không có chút cảm giác tội lỗi nào sao?”
“Mẹ tôi bị bệnh lâu như vậy, ông có từng xuất hiện một lần để thăm bà ấy không?
Cổ Minh Đức cười khổ nói: “Chuyện này… tôi không biết nên giải thích với mẹ con hai người thế nào…
Cái tội này, ông ta ít nhất cũng phải gánh cho đến khi người kia tỉnh lại.
Nếu như người đó vẫn luôn không tỉnh… thì có lẽ ông phải gánh cái tội này gánh đến già.
Nếu không, lỡ như sự tồn tại của hai mẹ con này bị người nhà kia phát hiện… thì có khi máu mủ duy nhất mà người kia để lại trên đời cũng khó có thể giữ nổi nữa.
Những dòng tộc giàu có đỉnh cấp trên đời, đều là những nơi ăn người không nhả xương mà
Tô Noãn Tâm cười lạnh nói: “Ông đương nhiên không thể nào giải thích được! Cuộc đời của mẹ tôi đã bị ông hủy hoại hoàn toàn rồi!”
“Nếu ông đã nói sẽ cho mẹ tôi một lời giải thích, vậy ông định cho thế nào?”
Cổ Minh Đức cười khổ nói: “Tôi quyết định khi quay về sẽ ly hôn.
“Đừng… Cổ Minh Đức, ông tuyệt đối đừng làm vậy, tôi và Noãn Tâm sẽ không đến nhà họ Cổ mấy người sống đâu, bây giờ chúng tôi đã sống rất tốt.”
“Noãn Tâm, con không được ép buộc bố mình!” Tô Noãn Tâm quả thật tức tới mức không có chỗ để trút.
“Con mới không có bố! Đừng có ai tự dưng chui ra cũng nói là bố con!”
Trong lòng Cổ Minh Đức nghĩ, tôi còn không muốn làm bố cô đâu!
Tính tình của con bé này nóng nảy ghê thật.
Thật đúng là cực kỳ giống với tính tình của người đó! “Noãn Tâm, không được vô lễ!”
“Mẹ, mẹ đừng ép con…
Cổ Minh Đức vội vàng nói: “Bà Tô… không sao đâu, Noãn Tâm thế này cũng rất tốt… đều là lỗi của tôi, hơn nữa tôi quyết định ly hôn cũng không liên quan tới hai mẹ con bà chỉ vì cái tính tình kia của mẹ Thiên Linh.
“Quả thật rất dễ gây chuyện thị phi, nhà họ Cố chúng tôi không chứa nổi bà chú như vậy!”
Tô Noãn Tâm cười lạnh châm chọc ông ta: “Chắc không phải ông biết tôi là vợ chưa cưới của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, muốn dựa vào tầng quan hệ này của chúng tôi nên mới quyết định ly hôn đấy chứ?”
“Nếu là như vậy thì bà Cổ kia cũng thật là đáng buồn!
Cổ Minh Đức nghe cô nói vậy thì không khỏi chau mày nói: “Con bé này ăn nói kiểu gì vậy hả? Cổ Minh Đức tôi mới không phải loại người như vậy! Cho dù tôi ly hôn thi cũng không định cưới mẹ cô vào cửa, cô đừng có nghĩ nhiều.”