Chương
“Em không nói chơi đâu! Chú cứ chờ mà xem, bây giờ em đang quay phim chiếu mạng, sau này em sẽ quay phim truyền hình để chú nhìn thấy em trên phim truyền hình! Tiếp đó còn quay cả phim điện ảnh! Để chú phải bỏ tiền ra mua vé mới có thể xem phim bom tấn của em!”
“Được.” Minh Viễn không khỏi bật cười đáp.
“Hì hì, chú thấy em có chỉ khí lắm đúng không!”
“Ừm, rất có chỉ khí”
“Chú Làm diễn viên dễ kiếm tiền lắm phải không?”
“Vì kiếm tiền nên em mới lựa chọn đi làm diễn viên?” Nếu như phải, vậy thì thực sự không cần.
Cô có thể tìm một công việc rất nhàn tản để làm, hoặc là không cần làm gì… Anh sẽ không để cô phải thiếu tiền tiêu
Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Một phần phải, nhưng đa phần là không phải… Làm minh tinh là ước mơ từ hồi còn nhỏ đấy! Lúc chú nói cuộc sống của em do em tự quy hoạch, em bắt đầu suy nghĩ thật kỹ… Nếu như không cần phải bận tâm đến bệnh tình của mẹ và vấn đề không có tiền tiêu, vậy thì em muốn sống một cuộc sống thế nào đây! Chuyện đầu tiên em nghĩ đến chính là làm diễn viên… Cho nên mới đi tìm Dương Diễm theo bản năng như vậy.
Lê Minh Viễn gật đầu nói: “Người trẻ tuổi có ước mơ chuyện tốt”
“Vậy còn chú thì sao? Ước mơ của chú là gì?”
Lệ Minh Viễn nghe vậy không khỏi sững sờ.
Giống như bị hỏi đến ngơ luôn…
Ước mơ của anh là gì?
Khi còn bé. Muốn làm phi công? Muốn lái may bay để bay là lượn trên bầu trời
Về sau bố anh ngã bệnh, ước mơ của anh là trở thành một bác sĩ giỏi có thể chữa khỏi bệnh cho bố.
Nhưng về sau sau khi bố mất, những ước mơ thời thơ bé này đều bị bỏ xó, chỉ một lòng học tập ông nội làm thế nào để trở thành một người thừa kế gia tộc tiêu chuẩn…
Bởi vì đó vốn là nghĩa vụ gia tộc mà bố anh nên thực hiện, nhưng vì bố anh mất rồi cho nên anh phải gánh vác. Chuyện anh làm là di nguyện của bố, là sứ mệnh nhất định phải hoàn thành.
Nếu nói anh am hiểu gì nhất, anh biết, là sách lược thương nghiệp… kinh doanh.
Nhưng nếu hỏi ước mơ của anh là gì… anh thật sự không biết phải trả lời cô thế nào.
Nếu nói không có ước mơ… liệu có nhóc có cảm thấy anh không có gì để theo đuổi không? “Chú?”
Sao tự dưng lại bí vậy?
Câu hỏi đơn giản như vậy…
Lê Minh Viễn thản nhiên nói: “Không nói cho em “Xì… Chú nhỏ mọn thật đấy, ước mơ của em em đã nói cho chú rồi!”
“Không đói hả?”
“Buổi trưa ăn muộn nên vẫn chưa đói đầu… Chú đói rồi hả?”
“Ừm, có chút.”
“Vậy sắc trời không còn sớm nữa, chú mau về nhà ăn cơm đi! Ngày mai nếu bận cũng không cần đến đây đầu buổi tối cô điều dưỡng sẽ cùng em trông coi mẹ ở bệnh viện.
Lệ Minh Viên không yên tâm lắm: Tối nay là giai đoạn nguy hiểm của mẹ em… em chắc chắn một mình được chứ?”
“Sao lại không được Chú yên tâm đi, lại còn coi em là trẻ con nữa… hơn nữa ở đây là bệnh viện, có bác sĩ và y tá ở đây… nếu có bất kỳ tình huống gì em đều có thể gọi bọn họ đến kiểm tra!”
Lệ Minh Viễn nghe vậy bèn gật đầu nói: “Được… Tối nay anh sẽ không tắt máy, có vấn đề gì em cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh đều sẽ nghe máy.”
Bình thường thời gian nghỉ ngơi của Lệ Minh Viễn rất có quy luật, buổi tối trước khi ngủ đều sẽ tắt điện thoại. Nhưng dường như từ sau lần Tô Noãn Tâm bị người của Tân
Viên bắt đi, anh đã sửa lại thói quen tắt điện thoại trước khi ngủ.
Anh sợ một ngày nào đó cô nhóc thích gây họa này lại gây rắc rối vào lúc nửa đêm, không tìm được ai để kêu cứu mạng… Tô Noãn Tâm cười ngọt ngào với anh rồi nói: “Chú vất vả rồi, cảm ơn tất cả những chuyện mà chú đã làm cho mẹ em… tạm biệt chú”
Lệ Minh Viễn bị chói mắt bởi nụ cười ngọt ngào trên mặt Tôi Noãn Tâm.
Lập tức hơi cong khỏe miệng nói: “Ngoan.”