Chương
Dương Diễm cười khổ.
“Mình cũng mới biết đoàn phim phức tạp như thế nào… Noãn Tâm, cậu đừng lo, có mình với Xuân Mạn ở đây, bọn mình hiểu rõ gần hết mọi người ở đây, bên phía đạo diễn và nhà sản xuất đều không nói gì cả, còn đối với một số người, họ muốn làm gì thì làm! “Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng”
Quả nhiên nơi nào có người thì sẽ có sông có hồi Tô Noãn Tâm không mong tất cả mọi người đều hiểu mình, chỉ một phần là đủ rồi.
“Xuân Mạn đâu? ở cùng đoàn phim với cậu đã quen chưa?”
“Đã quen rồi, có cảnh sẽ quay, không có cảnh sẽ học hỏi kỹ năng diễn xuất của người khác… có rất nhiều diễn viên thực lực đóng bộ phim này, tuy đã lỗi thời nhưng đều là những diễn viên cốt cần có thực lực, xem họ diễn xuất có thể học hỏi được rất nhiều thứ!”
“Thật sao! Nói như vậy bây giờ mình cũng muốn đi đến đó rồi!”
“Ha ha, ngày mai cậu có thể đến xem… đúng rồi, Noãn Tâm, để mình nói cho cậu biết, hôm qua Xuân Mạn suýt chút nữa đã khiến tớ cười chết.”
“Cô ấy làm sao vậy?”
“Cô ấy quay cảnh đầu tiên… không nhập tâm được, ha ha hạ… diễn rần, giả vờ ở đó vặn vẹo… đạo diễn nói quá giả tạo đúng là rất giả cảnh đó đã NG cả chục lần, mới miễn cưỡng cho cô ấy qua…
“Haiz… thật đáng tiếc, tớ không được tận mắt chứng kiến”
“Muốn xem cũng không dễ đầu, mình đã quay video lại rồi, ngày mai sẽ cho cậu xem! Bây giờ không thể gửi được, bệnh viện cần phải yên tĩnh, nếu cậu cười không dừng được thì biết làm thế nào.
Tô Noãn Tâm không nhịn được cười nói: “Buôn cười đến vậy sao… vậy thì ngày mai mình sẽ đến đó cùng cười với cậu! Ha ha ha…”
“Vậy thì cậu đừng nói với Xuân Mạn rằng mình đã lén quay video, nếu cô ấy biết thì chắc chắn sẽ giết tới.
“OK, hứa sẽ không nói! Ôi chú, sao chú lại ở đây?”
Dương Diễm ở đầu dây bên kia nghe thấy cô gọi chú, hóm hình nói: “Noãn Tâm, chú nhà cậu đến rồi, vậy mình cúp máy trước nhé! Ngày mai chúng ta gặp nhau!”
“Được.
Cúp điện thoại, Tô Noãn Tâm bất giác nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Lệ Minh Viễn liếc mắt nhìn vào phía bên trong phòng bệnh nói: “Dì Tô đâu?”
“Đang nghỉ ngơi! Chú, sao chú lại tới đây vào giờ này? Em vừa gọi cho Dương Diễm để nói rằng ngày mai em sẽ đến đoàn phim.”
“Ngày mai đã đi rồi à?”
“Vậy thì được… bây giờ có thời gian không?”
“Hử? Chú có chuyện gì sao?”
“Đưa em đến lâu đài xem xem… đã mua lại, giờ đã thuộc về em rồi.”
Tô Noãn Tâm trợn to mắt, nói: “Nhanh vậy sao…
“Ừm, hiệu quả làm việc của Lý Mạnh luôn rất cao.”
“Thêm chân gà cho thư ký Lý!” Lê Minh Viễn cười nhẹ: “Đi không?”
“Đi! Địa bàn của em, em chắc chắn phải đi xem một cái mới được!”
Sau khi tiêu hóa được vài ngày, Tô Noãn Tâm đã sẵn sàng chấp nhận.
Đặc biệt là sau khi mẹ cô biết được, bà rất vui vì Lê Minh
Viễn đã tặng cho cô một thứ đáng giá như vậy.
Điều này cho thấy trong lòng của Lệ Minh Viễn đã có cô nên mới đối xử tốt với cô như vậy.
Đối với Tô Noãn Tâm, hạnh phúc của mẹ cô là quan trọng nhất
Tô Noãn Tâm không chỉ muốn xem mà còn muốn chụp một số bức ảnh đưa cho mẹ cô xem để bà ấy cảm thấy dễ chịu hơn. Ngày mai cô sẽ đến đoàn phim, chắc khoảng thời gian tới sẽ bạn, trước khi đi khiển tâm trạng của mẹ tốt hơn thì cô mới yên tâm đi được.
“Vậy thì đi nói với dì Tô một tiếng… anh sẽ đưa em đến đó.”
“Vâng!”
Quận Nam Thành chắc chắn là khu vực thịnh vượng nhất ở thủ đô hơn mười năm trước.
Mãi về sau, quy mô của thủ đô mới được phát triển, ngày càng có nhiều nơi phồn hoa, nơi đây trở thành quận cũ.