Chương : Cô nhóc khi ngủ thật giày vò người
“Nếu đã vậy… thì lên giường ngủ đi.”
“Ồ… em ngủ bên này, chú ngủ bên kia đi.”
“Um.”
Tắt đèn, căn phòng lại lần nữa chìm vào bóng tối. Tô Noãn Tâm nằm sát mép giường bên phía bên này giường, ở giữa cách Lệ Minh Viễn một khoảng cách cỡ một mét.
Chăn thì mỗi người đắp một nửa, kéo ra khiến ở giữa trống khống, có hơi lọt gió.
Nhưng hai người cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa, cả hai cứ tạm bợ như vậy mà nhắm mắt lại định ngủ.
Tô Noãn Tâm vừa bị dọa sợ, lại còn khóc cả nửa ngày nên bây giờ hai mắt đã sưng húp, thật sự đã buồn ngủ.
Lệ Minh Viễn vốn là hơn một giờ mới bắt đầu thiếp đi, ai ngờ chưa ngủ được một tiếng đồng hồ thì liền bị cô nhóc này dọa tỉnh, nên lúc này cũng thật sự rất buồn ngủ rồi.
Ngày thường vào giờ này là lúc anh ngủ say nhất.
Nhưng tiếng thở đều đều của cô nhóc cứ liên tục vang lên bên tai anh… tiếng động tuy nhỏ, nhưng trong đêm đen yên tĩnh lại nghe rất rõ ràng khiến anh căn bản không ngủ nổi.
Không bao lâu đột nhiên anh cảm nhận được bên trong chăn có gì đó động đậy.
Sau đó một thân hình mềm mại liền tông vào trong ngực anh.
Hình như cô nhóc đang ngủ có hơi lạnh nên lại càng không ngừng chen vào ngực anh. Lệ Minh Viễn suýt chút nữa liền không kiềm chế nổi… thật hận không thể đánh cho con nhóc này tỉnh luôn!
Con nhóc này thật sự không xem anh như một tên đàn ông mà.
Nhưng sau khi cô nhóc này lăn vào trong lòng anh thì lại không động đậy gì nữa mà ngủ say luôn, vì vậy Lệ Minh Viễn cũng không nhẫn tâm gọi cô tỉnh dậy.
Chỉ có thể cẩn thận từng chút một đẩy cô qua một bên, như vậy mới dễ chịu được chút.
Nhưng chưa được hai giây, cô nhóc này lại dán qua…
Lệ Minh Viễn thật sự ngay cả ý nghĩ muốn giết người cũng có rồi.
Mấy lần liên tiếp đẩy ra đến cuối cùng vẫn sẽ lăn về lai.
Thân thể Lệ Minh Viễn cũng tê dại… liền dứt khoát mặc kệ cho cô làm ổ trong ngực mình ngủ say. Nhưng còn anh thì tối nay đừng hòng ngủ được.
Cuối cùng Lệ Minh Viễn chỉ đành mở trừng mắt cho tới khi trời sáng… còn Tô Noãn Tâm thì lại ngủ cực kỳ ngon.
Cảm giác bên cạnh mình cứ như có một cái lò sưởi lớn, cực kỳ ấm áp.
Cuộn lại bên cạnh lò sưởi lớn để ngủ thiệt là thoải mái quá đi.
Bảy giờ sáng.
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lệ Minh Viễn đã vì thức đêm mà tràn đầy tơ máu.
Anh thề, sau này sẽ không bao giờ ngủ cùng một phòng với con nhóc này nữa!
Trời sáng rồi, trong phòng cũng càng có nhiều tia sáng lọt vào hơn.
Mượn ánh nắng sớm Lệ Minh Viễn liền nhìn con nhóc có dáng ngủ yên tĩnh trong lòng mình… cảm xúc nóng nảy do không được ngủ ngon không hiểu sao lại trở nên bình ổn lại.
Trong đầu nhớ tới sáng sớm ngày đó, anh vừa ngủ dậy, cúi đầu nhìn… cũng là thấy cảnh tượng thế này.
Chỉ cảm thấy tướng ngủ của cô nhóc trong lòng mình thật sự giống hết một đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngủ.
Chỉ nhìn khuôn mặt ngủ say này thôi thì trong lòng cũng đã có một cảm giác cực kỳ yên bình…
Thôi vậy, lười phải chấp nhặt với cô.
Tầm mắt của Lệ Minh Viễn dừng lại trên khuôn mặt Tô Noãn Tâm một hồi lâu rồi mới dời đi, nhìn về phía tấm đệm trải trên mặt đất.
Nếu lát nữa cô nhóc thức dậy mà nhìn thấy cái này thì chắc là sẽ khơi dậy những ký ức không tốt nửa đêm hôm qua, nói không chừng lại còn khóc nhè nữa đấy.
Lệ Minh Viễn cả đêm không ngủ nên cũng lười tiếp tục nằm trên giường nữa.
Anh nhẹ tay nhẹ chân bò dậy khỏi giường, đem chăn đắp lên người cô nhóc sợ lạnh kia, sau đó lại thu dọn tấm đệm trên mặt đất rồi rời đi.
Cũng đồng thời cầm đi quần áo dơ do tối qua bị tiểu lên của hai người cuộn lại thành một cục… nhét vào trong sâu trong tủ quần áo, đợi lát nữa khi Lý Mạnh đã đi làm, thím Lý đi chợ mua rau rồi thì tìm cơ hội ném đi.
Sau đó lại vào phòng tắm rửa mặt súc miệng, cuối cùng xuống lầu ăn sáng.
Cô nhóc ngủ ngon như vậy thì cứ để cô tiếp tục ngủ đi.
Vừa sáng thím Lý đã thức dậy nấu bữa sáng nên Lý Mạnh cũng đã sớm bị bà gọi dậy, lúc này đang ngồi dưới lầu ăn sáng.