Chương : Quả thật là đặc biệt đến để đối đầu cô ta mà!
Thân là yêu vương, chỉ lo nói chuyện yêu đương, không quản lý yêu giới, để các yêu tinh dưới quyền làm hại thế giới loài người, làm nhiều việc ác.
Đã dẫn đến quan hệ giữ yêu giới và thế giới loài người đi đến bước không chết không ngừng.
Bố mẹ của nữ chính là bị yêu hại chết, vì để phục thù, đối với yêu quái nữ chính căm thù cực độ.
Nam chính động phàm tâm với nữ chính, muốn bảo thù thay nữ chính.
Nam hai một mảnh mê đắm đối với nữ chính, không oán không hận làm mọi chuyện vì cô.
Nữ chính tấm lòng lương thiện, đối với người bên cạnh đều tốt, nên người ủng hộ bên cạnh rất nhiều.
Do đó cơn ác mộng nhân viên phản diện thứ nhất yêu vương cửu vỹ hồ trong bộ phim này sắp đến rồi…
Trên núi Cửu Cung.
Một tràng âm thanh của nữ vang lên thảm thiết. Cửu vĩ linh hồ quần áo màu trắng bồng bềnh nhẹ nhàng giữa không trung, phía sau là chín cái đuôi lông mềm mại, và một đôi mắt màu đỏ thẫm.
Tô Noãn Tâm nhập vai, hơn nữa còn nhập vai rất sâu.
Cả người chìm vào nhân vật của vở kịch, giống như hòa làm một thể với vai diễn cửu vỹ hồ vậy.
Đạo diễn và biên kịch đều bị khiếp sợ, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào máy quay.
“Bạch Trạch! Tôi đối với anh tình sâu nặng… vô số lần có cơ hội giết chết thượng thần là anh, tôi đều không nhẫn tâm xuống tay, vậy mà anh lại muốn giết tôi… chỉ là một loài người nho nhỏ, anh lại có thể muốn giết rồi!”
Nam chính Bạch Trạch là do Viên Cửu Minh đóng, biểu cảm trên mặt lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô ở trên không trung, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ.
Anh ta là một người cao ngạo lạnh lùng, đồng thời cũng không có lời thoại.
Bởi vì là nhân vật cao ngạo lạnh lùng đều dùng ảnh mắt để diễn đạt ý, cho nên đạo diễn đặc biệt đem ống kính quay cận ánh mắt của anh ta.
Đến lượt nữ chính Bạch Thiên Thiên đọc lời thoại, Hứa
Tĩnh di bị diễn xuất của Tô Noãn Tâm làm cho kinh ngạc đến mức quên cả lời thoại… nửa ngày cũng không nói ra được từ nào.
Đạo diễn nhíu mày nói: “Hứa Bảo Châu cô có chuyện gì thế!”
Hứa Bảo Châu sắc mặt trắng bệch nói: “Xin lỗi đạo diễn… tôi đột nhiên quên mất lời thoại”
Đạo diễn hít sâu một hơi nói: “Lập tức đi học lại thoại thêm lần nữa, đoạn này quay lại!”
“Vâng… đạo diễn ”
Trong mắt Hứa Bảo Châu thoáng qua một tia phẫn hận, đều tại Tô Noãn Tâm, diễn y như thật… dẫn đến cô xem cũng sửng sốt mới quên mất lời thoại.
Con khốn Tô Noãn Tâm đó, quả thật là đặc biết đến để đối đầu với cô ta mà
Nếu như không có cô ta, nữ diễn viên được hoàn nghênh nhất tổ kịch nhất định sẽ là cô tại
Trong phim diễn viên nữ chính chói mắt nhất phim sẽ chỉ có thể là cô ta.
Sự xuất hiện của Tô Noãn Tâm đã cướp đi tất cả vinh quang vốn nên thuộc về cô Nhưng đáng hận nhất là Lục Viễn Phương cư nhiên lại không chịu giúp cô ta đổi phó với Tô Noãn Tâm.
Anh ta nói… người khác thì không vấn đề gì, nhưng chỉ có duy nhất Tô Noãn Tâm không được. Cô ta hỏi tại sao… anh ta mặt lạnh nhạt nói với cô ta không nên hỏi thì đừng hỏi.
Hứa Bảo Châu liền nghĩ đến sự việc xảy ra vào tối đó, liền tức đến muốn phát hỏa.
Rõ ràng là trước đó ở trên giường đối với cô ta rất nhiệt tình, cũng rất nguyện ý dỗ dành cô ta, nói là sau này sẽ sắp xếp cho cô ta rất nhiều vai diễn, là người đàn ông khiến cô ta nổi bật một góc trời, vậy mà sau khi nghe cô ta nhắc đến Tô Noãn Tâm liền lập tức thay đổi sắc mặt
Sau cùng vậy mà một mình bỏ đi mất, để cho cô ta một mình ở lại khách sạn.
Trời biết sau khi anh ta rời đi cô ta có bao nhiêu tức giận.
Nhưng mà cô ta không làm gì được Lục Viễn Phương… nhưng chỉ là một người nho nhỏ như Tô Noãn Tâm mà thôi, với danh tiếng hiện tại của cô ta, thì cô hoàn toàn không để cô ta vào trong mắt.
Trời chuyển lạnh, Tô Noãn Tâm mặc quần áo cổ trang, từ giữa không trung hạ xuống, nhịn không được run cầm cập.
Mộc Thần trợ lý của cô vội chạy nhanh qua, đem một cái áo khoác to màu đen khoác lên trên người cô.
Tô Noãn Tâm nói cám ơn.
Mộc Thần đem bình giữ nhiệt bên trong có nước ấm đưa qua cho cô: “Cô Tô, uống chút để làm ấm cơ thể đi! Mùa thu trên núi lạnh lắm.”