Chương : Ba trăm tỷ rưỡi kia, là của cô!
“Đã không bỏ được nó rồi, thì dứt khoát để cho nó ở cùng với mày đến chết đi! Dù sao thì thử con gái hèn hạ đỏ mãi vẫn hoàn hèn hạ thôi, sống cũng chỉ tổ phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác!”
“Không… Tôi không muốn phá ngoại gia đình người ta, chuyện năm đó có hiểu lầm. Là do Cố Minh Đức..”
“Chát!” một tiếng, Tô Ngọc Mỹ mặc đồ bệnh nhân bị đánh lệch cả mặt.
“Đồ hèn hạ! Mày còn dám nói chuyện năm đó với tao?” .
Tô Noãn Tâm không nhịn nổi nữa, nhanh chóng xông vào, vung tay về phía khuôn mặt kiêu căng ương ngạnh, luôn tự cảm thấy hơn người ta một bậc kia.
“Chát! Chát!” Hai tiếng và vang lên, bà Cổ như vừa tỉnh mộng. Sau khi nhìn rõ là ai đánh, cả người bà ta như muốn nhảy dựng cả lên! “Tô Noãn Tâm! Mày dám đánh tao! Mày có biết tao là ai không!”
“Bà là ai chẳng liên quan gì đến tôi! Mau cút đi! Đây là phòng bệnh do mẹ tôi chi tiền ra để sắp xếp, không hoan nghênh thứ rác rưởi như bà đến đây!”
“Được làm! Tô Ngọc Mỹ, đây chính là đứa con gái ngoan mà mày đã sinh ra đấy! Còn muốn đến nhà Cổ bọn tao sống sao? Mơ đi!”
“Ôi chao, có ai hiếm lạ nhà họ Cố các người đâu! Có xin tôi cũng không đi! Cút nhanh đi! Nhìn bà thêm chút nữa cũng khiến tôi buồn nôn!”
Tô Noãn Tâm vừa nói, vừa ra tay thô lỗ đẩy bà Cố ra, đẩy thẳng đến cửa phòng bệnh, sau đó đứng ở hành lang hộ to một tiếng: “Bác sĩ! Y tả! Phiền đến đây, chuyển mẹ tôi tới phòng cao cấp, không có ý kiến của bà, bất kỳ ai cũng không được vào quấy rầy!”
“Tô Noãn Tâm! Con khốn nạn này! Mày nhớ kỹ đẩy cho tao! Sau này tao sẽ không để mày sống yên ổn đâu!”
“Bà Cổ yên tâm đi, nhà họ Cổ các người sau này có xin tôi đến, tôi cũng không đến! Có lưu lạc cũng không đến nương nhờ bà, cho nên sau này tôi sống có tốt hay không, không phải điều mà bà có thể định đoạt! Đừng có lắm mồm nữa, cút!”.
Tô Noãn Tâm chán ghét đẩy bà ta đi, bà Cổ không đứng vững bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã lăn trên mặt đất.
“Tô Noãn Tâm! Con hèn hạ này! Tạo cho mày biết, mày xong đời rồi!”. Vừa đúng lúc, y tá nghe thấy tiếng, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Cô Tô, không phải cô vẫn còn đang trả góp tiền giải phẫu cho mẹ cô sao? Nhất định phải đổi sang phòng cao cấp? Ở đó một đêm tốn hơn ba triệu đấy.”
Bà Cổ vừa mới bò dậy nghe thấy thế, cười lạnh một tiếng nói: “Ha ha… Tô Noãn Tâm, đừng có cố đấm ăn xôi, chỉ có hai kẻ nghèo kiết xác là mày và mẹ mày, còn muốn ở phòng cao cấp? Hạng người như các người chỉ sợ đến chết cũng chưa biết được, cái gì là cao cấp!”
“Cải loại đê hèn các người, chỉ xứng với cuộc sống không bằng heo chó mà thôi!”. Lời nói này, khiến ngay cả y tá cũng liên tục nhíu mày.
Bà Cổ này, đâu còn là một phu nhân quyền sang phú quý… Chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua nơi phố chợ. Nghe tới đây, cô gái tỏ ra vô cùng quật cường mở miệng cười: “Đổi! Nhận tiền thuế cho tôi bốn nhân viên an ninh của bệnh viện, hai mươi tư tiếng đồng hồ thay phiên canh giữ ở cửa phòng bệnh của mẹ tôi, không có sự cho phép của mẹ và tối, không cho ai vào thăm!”.
Ngủ, cũng đã ngủ rồi! Thử đáng giá nhất của đời con gái, đã không thể giữ được. Như vậy, thân nhân duy nhất ở trên đời này của cô, cô nhất định phải bảo vệ thật tốt! Ba trăm tỷ rưỡi mà Lệ Minh Viễn cam kết kia, nhất định là của cô!