Chương : Ngô Thu đến rồi
Còn không nói đến người đại diện của Hứa Bảo Châu và Công ty điện ảnh mà cô ta ký hợp đồng, Ngô Thu không thèm để vào trong mắt, hiểu không!
Đương nhiên Mộ Diệc Thần không nói cho Tô Noãn Tâm những chuyện này, tránh để cô nghĩ linh tinh rồi sợ gây ra chuyện lớn. “Bối xong thuốc rồi đó… Nhớ là không được dính nước lên mặt, hai ngày nay đều không thể. Tối tôi lại dùng băng lạnh giúp cô rửa qua một lần, sáng mai dùng trứng gà đắp mặt, chắc là sẽ gần như hết sưng thôi”
“Cảm ơn cô, Mộ Diệc Thần”.
“Cảm ơn cái gì chứ… Đây đều là những chuyện tôi nên làm mà. Như tôi nói đấy, tính khí của cô Tô quá tốt rồi, nếu như là những người tôi đi theo trước kia chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc quay phim hay không, lập tức lật tay tát lại luôn!” “À… Trước kia cô đi theo ai đó?”.
“Ấy, chuyện đó cần phải giữ bí mật, chị Ngô không cho tôi nói. Người đó đã lấy chồng sinh con, rút lui khỏi giới giải trí rồi”
“Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa. Tính cách nóng nảy như vậy chắc chắn đối xử với người khác rất ngay thẳng. Sau này có cơ hội tôi sẽ làm quen một chút.”
“Ha ha, cô ấy không ở trong nước mà di dân ra nước ngoài rồi, sau này có về nước hay không thì không chắc” Tô Noãn Tâm cũng không hỏi nhiều nữa. Hai ngày nghỉ phép trôi qua rất nhanh.
Đến ngày thứ ba, mặt của Tô Noãn Tâm đã khỏi hẳn, lúc cô chuẩn bị đi đến đoàn phim làm việc thì Ngô Thu gấp gáp đi tới.
Cô ấy không nói hai lời, giữ chặt cằm của Tô Noãn Tâm, cẩn thận quan sát gương mặt của cô.
Chắc chắn là đã hết sưng rồi, không bị hủy dung, cũng không bị trầy da, sắc mặt còn tốt hơn một chút.
“Đi, hôm nay chị đến đoàn phim với em!”
“Hả? Ngô Thu, chị đến đoàn phim với em làm gì?”
“Cái con ả thối tha Hứa Bảo Châu này, hôm nay bà đây tát chết cô ta!”
“Ấy, đừng mà chị Ngô, chúng ta vẫn không nên gây chuyện làm gì. Mặt em cũng khỏi rồi”.
“Sợ cái gì, xảy ra chuyện thì thì chị chịu trách nhiệm. Đi!” Nói xong, cô ấy đi trên đôi giày cao gót, sải bước ra khỏi khách sạn, lên chiếc xe bảo mẫu chuyên dụng.
Mộ Diệc Thần để lại cho Tô Noãn Tâm một ánh nhìn trấn an, nói: “Cô lo thừa rồi, chị Ngô là người có chừng mực mà”
Tô Noãn Tâm bất đắc dĩ, chỉ có thể theo lên xe. Ngô Thu đột nhiên hỏi cô: “Noãn Tâm, chuyện em bị người khác ức hiếp trong đoàn phim, tổng giám đốc Lê nhà em có biết không?”
“À, em không nói”
“Em đấy à, có người chống lưng cho mà không biết dùng!” Trên mặt Ngô Thu hiện lên vẻ bất lực.
“Bởi vì em không chắc chắn là Hứa Bảo Châu thật sự nhập vai hay là cô ta cố ý. Nếu như cô ta thật sự nhập vai thì em không trách cô ta một chút nào, bởi vì em hiểu rõ cảm giác này. Thật sự dụng nhập vào nhân vật của mình thì sẽ không khống chế nổi cảm xúc, sẽ bị tư duy logic và tâm lý của nhân vật dẫn dắt.” Ngô Thu nhướng mày: “Đợi đến khi quay xong bộ phim này, em trở về tìm thấy của mình học hỏi làm thế nào để kiểm soát cảm xúc đi”
“Em biết rồi. Trùng hợp em cũng nghĩ như vậy, nếu không thì nhỡ may ngày nào đó nhập vai quá sâu, không thoát ra được.”
“Nhất định phải chú ý đến chuyện này. Em phải biết là có rất nhiều vai diễn lay động lòng người, có thể khiến diễn viên không thể thoát vai. Ngày trước có một diễn viên chìm trong vai diễn của mình không thoát ra được, cuối cùng tự sát đó”
“Trời ơi, có chuyện dọa người như vậy nữa sao?”.
“Cho nên em nhất định phải chú ý. Chị không muốn chuyện này xảy ra trên người em đâu”.
“Em biết rồi, em sẽ chú ý Không lâu sau xe đã đến trên núi, đang ở bên ngoài đoàn phim.
Vừa xuống xe Ngô thu đã xắn tay áo, khó thể mãnh liệt muốn đi vào giải quyết chuyện kia.
Thế nhưng lại bị người khác dẫn trước một bước.
Chỉ thấy một người phụ nữ tràn đầy khí thế, trang phục đẹp đẽ quý giá, cả người tỏa ra cảm giác cao cao tại thượng đang đi một đôi giày cao gót, sắc mặt lạnh lùng, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh đến dọa người đi vào bên trong đoàn phim.