Chương : Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ dám như thế nữa
Chỉ nghe Kỷ Vân Như tiếp tục cười nói: “Tôi hiếm khi gặp phải cô nhóc nào đối xử với tôi như thế này. Được rồi, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ bỏ qua vì nể tình cô. Từ nay về sau tôi cũng không làm phiền đến con ả tiểu tam này nữa. Hơn nữa, tôi thành thật xin lỗi cô, xin lỗi cô nhóc nhé, vừa này dọa cô sợ rồi”
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: ‘Ô.
“Chút nữa tôi còn có chuyện phải giải quyết, tôi về nhà trước đây! Cô nhóc, chúng ta sau này nhất định gặp lại” Bà ta thề!
Bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con nhóc này, cả Lệ Minh Viễn nữa.
Đến tuổi này rồi, bà ta chưa từng tức ai đến như vậy đâu!
Vẻ mặt của Kỷ Vân Như gần như lập tức lạnh hẳn xuống ngay khi quay người đi Tô Noãn Tâm vội nói: “Bà cả Kỷ, nhớ đền điện thoại cho tôi!”
Kỷ Vân Như suýt nữa loạng choạng ngã xuống. Con khốn này!
Con mẹ nó, tôi không đền nổi cho cô cái điện thoại di động chắc, cần cô phải nhắc sao!
Tô Noãn Tâm choáng váng trước sự thay đổi đột ngột của Kỷ Vân Như, và mãi về sau mới được Lệ Minh Viễn kể cho… Kỷ Vân Như đang cố gắng giữ thể diện cho nhà họ Kỳ trước mặt người ngoài.
Lúc này, Hứa Bảo Châu bật khóc ngay khi Kỷ Vân Như rời đi.
Trợ lý của cô ta chạy đến ngay lập tức, sau đó khoác cho cô ta một chiếc áo khoác.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía cô ta toàn là sự thương cảm. Nhưng sau khi hết thương cảm, họ lại tỏ ra khinh bỉ vì biết cô ta là người thứ ba.
Sau khi Hứa Bảo Châu khóc hết lời tủi nhục trong lòng thì đứng dậy, quấn quần áo chạy đến cảm ơn Tô Noãn Tâm.
“Tô Noãn Tâm… Tôi thừa nhận răng trước đây tôi đã ghen tị với cô. Tôi ghen tị vì cô trông đẹp hơn tôi, diễn xuất tốt hơn tôi, trang phục.
quay phim trông đẹp hơn của tôi, cách diễn cũng duyên, đạo diễn cũng thích cô hơn… Tôi đã cố ý hãm hại cô và cố ý tát cô… Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi. Tôi xin lỗi, Tô Noãn Tâm, tôi thật sự chưa bao giờ ngờ tới khi tôi tuyệt vọng nhất, thì người duy nhất cứu tôi lại là cô…
Cảm ơn cô rất nhiều, nếu như không có cô, sau này chắc tôi chết mất, tôi không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa!
Ngô Thu không khỏi nhíu mày khi nghe những lời này.
Cho nên bà cả Kỷ giống như là sỉ nhụ: nhưng thực chất là muốn dồn ép người đến chết.
Lòng dạ thật là nham hiểm!
Tô Noãn Tâm cau mày nói: ‘Khốn kiết Tôi thật sự tưởng cô nhập vai quá sâu, kỹ năng diễn xuất đột nhiên bộc phát. Không ngờ cô thật sự muốn đánh tôi! Hứa Bảo Châu, tôi thực sự hối hận đã vì đã cứu cô!”
“Hu hu… Tôi biết là sai rồi! Tô Noãn Tâm, xin hãy tha thứ cho tôi… Tôi nhất định sẽ không làm điều này một lần nữa!
Nếu không cô có thể tát tôi đế trả thù… Tôi tình nguyện để cô tát lại”
Hứa Bảo Châu thực sự sợ hãi, vẻ mặt xấu hổ, mắt ngấn lệ, lớp trang điểm lem nhem như ma, quần áo xộc xệch, còn chưa kịp tươm tất đã chạy tới xin lỗi và cảm ơn cô. Tất cả sức sống trên cơ thể cô ta đã bị xóa sạch chỉ trong một đêm, không còn lại gì.
Có vẻ như cô ta đã thật sự biết lỗi rồi.
Tô Noãn Tâm nhìn bộ dạng khổ sở của cô ta, nhưng trong tâm cô thật sự không thể tiếp tục mối quan hệ với cô ta nữa, cau mày nói: “Hôm nay tôi không giúp gì cho cô. Đổi lại là bất kỳ nữ diễn viên nào trong đoàn bị ép cởi quần áo và làm nhục trước mặt mọi người, tôi cũng không nhịn được mà xông ra thôi.
Hứa Bảo Châu, chuyện đã qua rồi, không tính toán với cô nữa. Nhưng nếu sau này cô vẫn có ý định xấu, tôi sẽ đích thân gọi cho Kỷ Vân Như để bà ta trừng trị cô”
Hứa Bảo Châu rụt cổ sợ hãi nói: “Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ dám như thế nữa”