Chương :
Chú đừng sợ! Em tới cứu chú đây!
Bạch Kỳ Sương là cô giáo mà Tô Noãn Tâm kính trọng… Cô ấy đã dạy Tô Noãn. Tâm rất nhiều điều, có một chỗ đứng nhất định trong lòng cô.
Lý Mạnh vui vẻ nói: “Cô Tô tới rồi ạ?”
“Tôi tới rồi, thư ký Lý, chủ nhà tôi đâu?”
“Có khách tới ạ… Tổng giám đốc đang tiếp khách.”
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: “Vị khách quý nào mà chú tôi phải tự mình tiếp đón thế?”.
Lý Mạnh cười khổ: “Là một người có thể đuổi cả tôi ra ngoài…”
“Hả… Thư ký Lý mà bị đuổi ra sao? Chẳng lẽ chị Ngô cũng thế?”
Ngô Thu cười gượng: “Chị tự biết không dây vào người đó được nên tự giác ra ngoài.”
“Ai thế mà ghê gớm thế ạ? Làm chị Ngô tự động ra ngoài luôn… thư ký Lý còn bị đuổi ra nữa? Vậy chẳng phải em cũng… không thể vào sao? Em đang định đem bánh ngột qua cho chú đây, mẹ Lâm Xuân Mạn tự tay làm, ngon lắm, còn nóng đây… Lát nữa nguội là không còn ngon nữa.”
Thư ký Lý nhìn lướt qua cửa văn phòng tổng giám đốc, nói: “Hai tụi tôi thì không được… nhưng cô Tô có thể vào đấy”
“Được không?”
“Sao lại không được… Cô Tô chính là nữ chủ nhân tương lai của Tập đoàn Quốc Doanh chúng ta mà!”.
“Vậy tôi đi vào nhé?”.
“Để tôi mở cửa cho cô..”
Lý Mạnh cực kỳ tò mò trong văn phòng tổng giám đốc đang diễn ra cái gì, thế nên anh ta gần như rủ rê Tô Noãn Tâm để cô đi vào văn phòng, cuối cùng lại phát hiện cửa đã bị khóa trong rồi.
Sắc mặt Lý Mạnh không khỏi thay đổi: “Không xong, tổng giám đốc nguy rồi!” Tô Noãn Tâm giật mình nói: “Hả? Sao chú lại nguy rồi?”
“Kỷ Vân Như và tám vệ sĩ của bà ta đều ở trong đó… Tổng giám đốc chỉ có một mình thôi, giờ cửa lại bị khóa trong…” Nét mặt Lý Mạnh rất khó coi, anh ta lấy di động ra chuẩn bị gọi bảo vệ ở tầng dưới đi lên.
Tô Noãn Tâm lại nhanh chóng lùi về sau hai bước, sau đó nâng một chân lên, đạp bay cửa văn phòng tổng giám đốc.
Bên trong, những nữ vệ sĩ đang đứng tại cửa lập tức bị đẩy văng ra. Lý Mạnh kinh ngạc vì hình ảnh trước mắt đến há hốc mồm, quên luôn cả việc gọi điện. Anh ta thấy Tô Noãn Tâm đạp cửa ra xong thì sốt sắng chạy vào, nói: “Chú đừng sợ! Em tới cứu chú đấy!”.
Lệ Minh Viễn: “…” Kỷ Vân Như: “…”
Lý Mạnh: “…” Đù! Cô Tô này đúng là mạnh bạo mà…
Tô Noãn Tâm không rõ tình hình cụ thể thế nào nên tưởng Lệ Minh Viễn gặp nguy hiểm thật, chạy như bay vào, che trước mặt Lệ Minh Viễn, giận dữ trừng mắt nhìn Kỷ Vân Như đang ngồi trên sô pha: “Bà cả Kỷ có gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng bắt nạt chú nhà tôi!” Lệ Minh Viễn thấy vậy không khỏi nhướng mày, ánh nhìn hướng về sườn mặt của cô nhóc, khuôn mặt khá bầu bĩnh ấy nay đã gầy hơn, đường viền rõ hơn rồi nhưng làm cho khuôn mặt cô tràn đầy sức sống hơn, đôi mắt linh động của cô thì đầy vẻ giận dữ hung ác nhưng cũng cất chứa cảm xúc sợ sệt không tự tin.
Không hiểu sao anh thấy hơi buồn cười. Kỷ Vân Như thì giận quá hóa cười.
Hôm nay bà đến để cảm ơn Lê Minh Viễn đã giúp đỡ đưa anh trai của bà ra nước ngoài để chữa trị, con nhóc này bị điên à? Chưa rõ chuyện gì hết đã đạp cửa xông vào… Dám vô lễ với bà như vậy.
Bà vốn còn định lôi kéo Lệ Minh Viễn để làm giao dịch khác nữa…
Sắc mặt Kỷ Vân Như sa sầm, châm chọc nói: “Giờ mới nhận ra tổng giám đốc Lệ thích loại con gái không đầu óc thế này… Ôi, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi.”
Tô Noãn Tâm trợn mắt: “Bà cả Kỳ đang mắng ai đấy! Chú nhà tôi thích tôi thì sao? Có vấn đề à! Hay là bà cả Kỳ đây cho rằng đàn ông khắp thế giới đều phải thích người như bà?”