Chương : Họ xem anh như người nhà
“À… Em vẫn chưa thi bằng lái”
“Cuối tuần sẽ sắp xếp huấn luyện viên cho em”
“Hả… Chủ à, em không thích lái xe. Em không phân biệt được phương hướng, đi đường rất dễ lạc… Chú đừng làm khó em nữa, không phải trong nhà có tài xế sao?” Tô Ngọc Mỹ không đồng tình nói: “Biết lái xe là một kỹ năng cần phải có của giới trẻ hiện nay, Noãn Tâm à, con đừng lười… Học thêm một vài thứ thì cũng tốt mà”.
“Nhưng mà mẹ… Con thật sự không có ý thức phương hướng, còn sợ đụng phải người khác… Con lái xe đụng người khác chắc chắn con sẽ sợ chết khiếp”
Chỉ nghe Lệ Minh Viễn nói: “Sau này em muốn đóng phim hiện đại đúng không?”
“Hả? Vâng ạ”
“Nếu em quay một cảnh mà em cần phải lái xe một mình… Thì em nhờ thế thân vào đóng à?”
“Dường như… em không có người lái xe thể thân”
“Vậy em có học không?” Tô Noãn Tâm nói với vẻ mặt đau khổ: “Học… những trên mạng nói huấn luyện viên rất hay mắng người khác… dữ tợn lắm”.
“Dạy riêng, không ai dám đâu.”
Ai dám mắng vợ của chủ tịch tập đoàn Quốc Doanh?
“Vậy thì… mỗi cuối tuần đều về đây tập lái xe?”
“Ừ, ngày mai sẽ đến trường để học à?”
“Kế hoạch là như thế… Nhưng nếu mẹ em muốn dọn đến ký túc xá thì ngày mốt em sẽ đi. Ngày mai em sẽ đưa mẹ đến ký túc xá cho nhân viên, sau đó ở cùng mới mẹ”
“Đi mua một chiếc xe với dì Tô đi để tiện đi làm mỗi ngày”
Hai mắt của Tô Noãn Tâm sáng lên: “Mẹ! Chú muốn mua xe cho mẹ!”.
Tô Ngọc Mỹ lắc đầu nói: “Đừng… chỉ có nửa tiếng, không xa lắm. Mẹ đi bộ nửa tiếng mỗi ngày, còn có thể rèn luyện thân thể. Minh Viễn, đừng tốn kém tiền nữa.” Lệ Minh Viễn không nghĩ rằng đó là một sự lãng phí.
So với số tiền bỏ ra cho cô nhóc thì số tiền thay thận cho dì Tô cũng chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa, cô nhóc nói… sẽ luôn ở bên cạnh anh. Mẹ cũng chia cho anh một nửa…
Anh thích cảm giác quây quần như một gia đình không rời sau bữa ăn, ngồi cùng nhau trò chuyện. Khi còn nhỏ, anh cũng từng trải qua thời gian cùng bố mẹ sống hoà thuận, gia đình hạnh phúc.
Người lớn ngồi quây quần bên nhau trò chuyện tâm sự, còn trẻ con thì ngồi trong lòng bố mà lắng nghe, thỉnh thoảng lại ưỡn con người chui vào lòng mẹ.
Mẹ sẽ vòng tay qua, xoa đầu anh… cười nhẹ với anh.
Một người bố luôn nghiêm nghị khi thấy cảnh tượng này thì trên mặt ông ấy sẽ bất giác trở nên dịu dàng.
Vì vậy, không phải Lam Thanh Như không yêu con trai mình… mà là bà ấy yêu người đàn ông kia hơn.
Không ngần ngại… bỏ rơi anh và từ bỏ người bố đang bệnh nặng.
Ban đầu, có hào cảm với cô nhóc và Tô Ngọc Mỹ bắt nguồn từ nỗi đau mà anh chưa bao giờ nguôi ngoai.
Tô Ngọc Mỹ ốm nặng không muốn kéo theo con gái, bà đã quyết tâm chết nhưng chính con gái bà mới là người khiến bà cảm thấy không yên tâm nhất trước khi chết. Tô Noãn Tâm còn trẻ và đi làm trong hộp đêm… Vì lượng cao, có thể kiếm thêm tiền phẫu thuật, cứu sống bà ấy… Vào thời điểm vô cùng tuyệt vọng này, hai mẹ con họ đều không từ bỏ nhau.
Ngay cả Tô Ngọc Mỹ cũng bị đuổi ra khỏi bệnh viện và bị bà Kỷ làm cho bề mặt. Cô nhóc vốn dĩ rất khinh thường khi kết hôn với một người mà cô không thích chút nào.
Nhưng vì mẹ cô nên cô lại đột nhiên yêu cầu anh phụ trách.
Lúc đầu trong lòng Lệ Minh Viễn còn từ chối những điều này… nhưng về sau, anh cảm thấy mình thật may mắn khi đột nhiên có thêm hai người trong cuộc đời có thể sưởi ấm lòng anh.
Tô Ngọc Mỹ nấu ăn thật sự rất ngon, ngon hơn nhiều so với đồ ăn mà thím Lý nấu và những lời quan tâm và chào hỏi hàng ngày, mặc dù chỉ là một vài lời quan tâm rất bình thường.
Nhưng đó là điều mà chưa ai từng làm trong thế giới của Lệ Minh Viễn.
Họ xem anh như người nhà.