Chương : Chú à, chú đừng hiểu lầm. Em không muốn ngủ chung với chú!
Tô Noãn Tâm mày phải hãy bình tĩnh.
Trong lòng của chú có người chú yêu! Và người đó không phải là mày!
Tự dội một chậu nước lạnh vào người… Tô Noãn Tâm thật sự bình tĩnh lại rất nhiều.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy Lệ Minh Viễn thì cô không còn đỏ mặt và tim cũng không đập loạn nhịp nữa.
Cô tự nhiên đi đến phía bên kia của giường ngủ, vén chăn… rồi nhanh chóng chui vào.
Khoé mắt của Lệ Minh Viên nhìn thấy cô nhóc đã nằm lên giường rồi, giọng đầy thản nhiên nói: “Muốn ngủ à?”
“Chú, đừng hiểu lầm, em không muốn ngủ với chủ đầu!”
“… Tô Noãn Tâm, em lại đang nghĩ gì vậy?”
“Ồ? Em không nghĩ gì cả… Em thật sự không muốn ngủ cùng chú!”.
Khóe miệng Lệ Minh Viễn khẽ co giật, hắn không tin rằng mạch suy nghĩ của cô gái này sẽ bình thường trở lại. Anh đặt cuốn sách lên chiếc bàn cạnh giường, tắt đèn.
Cả người cũng nằm ngửa trên giường.
Tô Noãn Tâm nằm quay lưng lại phía anh, gần như toàn bộ cơ thể cô nằm dưới lớp chăn bông đều trở nên căng thẳng.
Hoàn toàn không thể hiểu được… Nhà của chú lớn như thế mà sao ngoài nửa chiếc giường này ra thì không có chỗ nào cho cô!
Mẹ cô vậy mà lại nói rằng bà ấy không thoải mái khi ngủ chung với cô… Nhanh chóng khoá cửa không cho cô vào. Đây là mẹ ruột của cô sao!
Đột nhiên, cô nghe thấy chú mở miệng nói sau lưng mình: “Bạch Kỳ Sương là sư phụ của em à?”
“À? Vâng… Kỹ năng diễn xuất của sự phụ em rất tuyệt vời… chỉ một vài phút là có thể nhập vai! Lần này có thể quay phim thuận lợi như thế đều nhờ vào sự dạy dỗ của sự phụ em… Nhân tiện, em suýt quên mất, lần này em quay về còn chưa đến thăm sư phụ và Minh Dao nữa!”
“Minh Dao là ai?”
“Là con gái của sư phụ, con bé trong siêu đáng yêu, giống như một con búp bê nhỏ vậy… Chú ơi, sau này em cũng sẽ có một cô con gái, thật đáng yêu!”
Con gái…
Trong bóng tối, lông mi của Lệ Minh Viễn khẽ run lên.
“Em rất thích con gái à?”
“Ừ! Con trai rất nghịch… Lúc trước nhà em có một người họ hàng, nhà đó có một thằng bé, cực kì nghịch ngợm. Mỗi lần đến nhà em đều khiển phòng của em rối tung cả lên, còn xé sách của em nữa… Em tức giận nên đánh nó thì sau đó nó lại chạy vào mách lại với người nhà.
Bố mẹ của nó còn đến mắng em, nói em là người lớn lại so đo với trẻ con… nhưng chủ không biết đâu, so đo với với nó thì cũng quá khách sáo rồi. Mỗi lần nhìn thấy nó em chỉ muốn đánh”
“Sau đó thì thế nào?” Tô Noãn Tâm cười tự giễu: “Làm gì có sau đó, những thân thích sau này hầu như đều không còn giữ liên lạc nữa… Sau khi mẹ em ngã bệnh thì đều sợ nhà em hỏi vay tiền của bọn họ… Nên tất cả đều không liên lạc nữa”
Nghe giọng nói tự ti của cô nhóc, Lệ Minh Viễn không khỏi nói: “Sau này sẽ không thiếu tiền nữa”
“May mà có một người như chú xuất hiện… Nếu không thì không biết cuộc sống khốn khổ như vậy sẽ còn phải kéo dài trong bao lâu… Mỗi ngày đều ở chung với mẹ, ngày đêm gặp ác mộng… Chú à, chú có biết không, đôi khi em nghĩ chú là ngôi sao may mắn của em”.
“Ngôi sao may mắn?”
“Ừm, sau khi bị bệnh thì lại gặp được ngôi sao may mắn nên sẽ trở nên rất may mắn… Cuộc sống cả đời sẽ trải qua một sự thay đổi lớn, càng ngày càng tốt, chú ơi, chú đã từng gặp một người như vậy chưa?”
Gặp được em…có tính không?
“Không có.”
“Chú yên tâm, sớm muộn gì cũng gặp… Nhưng mà chủ à, làm sao chú biết được Bạch Kỳ Sương là sự phụ của em? Em nhớ rằng dường như em không nói với chú.”
“Vậy… sao em lại không nói cho anh biết?”
“Vì không liên quan gì đến chủ… Đó là sự phụ của em, không phải sự phụ của chủ. Với lại chẳng phải chú cũng không hề quan tâm đến những chuyện này sao? Những giáo viên mời đến nhà cho em, chú cũng không muốn gặp mà”
Có vẻ là như vậy… thể anh đang giận dỗi về điều gì?
Nhưng mà.
“Em có biết chuyện của Bạch Kỳ Sương không?”