Chương : Tô Noãn Tâm, em là con sâu rượu sao?
Lệ Minh Viễn không khỏi nhíu mày… cẩn thận hỏi: “Vì sao lại muốn nhào vào người anh?”
“Bởi vì chú rất mê người… mỗi lần nhìn thấy chú, tim em đều đập rất nhanh… muốn hôn chú… muốn ôm chú, còn muốn nhào vào lòng chú… thật kỳ lạ, không hiểu sao em lại muốn làm vậy nữa…”
“Em cũng không phải động vật… nhìn thấy chú là lại thấy kích thích… chú ơi, sao em lại trở nên kỳ quái như vậy.”
Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười: “Cô nhóc… thích anh sao?”
“Bằng không, vì sao lại muốn ôm anh, muốn hôn anh, thậm chí muốn nhào vào lòng anh… mỗi lần nhìn thấy anh, tim còn đập rất nhanh?”
“Hả? Thích chú sao… em không biết… em chưa từng thích ai bao giờ, em không biết như thế nào là thích… nhưng cho dù có thích thì sao chứ… Lhú đâu có thích em.”
“Em… sao em lại biết anh không thích em?”
“Nếu như chú thích em, hai lần em chung chăn gối với chú… chú đều không có chút hứng thú nào với em… còn nói, không coi em là phụ nữ… ôi ôi, chú có biết chú xấu xa thế nào không… rõ ràng là chú khiến em trở thành phụ nữ, vậy mà chú lại nói không coi em là phụ nữ…”
“Còn bảo em yên tâm, chú không có chút hứng thú nào với em… ôi ôi, chú xấu xa lắm” Đó là trước kia… Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi: “Ngoan, không uống nữa… chúng ta về nhà thôi”
“Không sao… khó khăn lắm mới được vui vẻ như vậy, em muốn uống tiếp… chú cũng uống đi… chú cứ nhìn em uống mà chẳng uống gì hết, chú xấu xa… lừa em uống rượu, chính mình lại không uống.”
“Anh uống rồi.”
“Mới có một ngụm… em đã uống cả một ly rồi… đám chú bông từng nói với em, uống rượu phải uống một ngụm to mới sảng khoái”
Chú Uông?
Là mấy ông cụ lần trước tới nhà cô uống rượu cùng anh sao?
Hay là cô nhóc này học uống rượu từ bọn họ?
Lệ Minh Viễn không khỏi nhướng mày nói: “Ừm… uống đã chưa? Nếu rồi thì về nhà đi”
“Vẫn chưa… vẫn muốn uống nữa, uống thật nhiều thật nhiều rượu!”
“Tô Noãn Tâm, em là con sâu rượu sao?”
“Ừ… em là con sâu rượu… là một nữ sâu rượu, chú có sợ không chú… chờ em uống thêm một chút, nếu tối nay chú dám ngủ cùng giường với em em sẽ ăn luôn chú!”
“Em muốn ăn anh như thế nào?” Lệ Minh Viện quả thật vị cô nhóc này chọc đến không giận nội.
“Em sẽ… làm chuyện mà em muốn! Làm hết sạch luôn!”
“Em muốn làm cái gì..”
“Hôn chú… ôm chú… nhào vào lòng chú… đè lên người chú! Những thứ đó, toàn bộ đều làm hết.”
Lệ Minh Viên đột nhiên cảm thấy một trận khô khốc dâng lên trong cổ họng.
Theo bản năng, anh nuốt một ngụm nước miếng.
“Ngoan, đừng làm loạn nữa, nhiều người nhìn lắm”
“Em không sợ… vừa rồi em còn lớn tiếng tỏ tình với mẹ nữa… ha ha, bọn họ đều cười em, nhưng da mặt em dày… em không thèm để ý! Em còn muốn tiếp tục, chú, em cũng tỏ tình với chú nhé..”
“Chú… em thích..” chú, rất thích chú!
Lệ Minh Viễn vội vàng giơ tay che miệng cô lại, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nói: “Ngoan… trong nhà còn rất nhiều rượu, nếu em muốn uống, anh đưa em về nhà uống tiếp được không?”
“Nhà chú có rất nhiều rượu sao?”
“Ừm, rất nhiều..”
“Vậy sao trước kia chứ không lấy ra uống.”
“Bố tôi, rất thích uống rượu… sưu tầm rất nhiều, tôi không thích, cho nên đã để đó bao nhiêu năm rồi, không có uống… nếu như em thích… anh cho em hết được không?”
“Bố của chú.. vậy chẳng phải bố chồng tương lai của em sao? Rượu ông ấy sưu tầm… mà lại cho em uống sao.”
“Ừm… ông ấy qua đời từ sớm, nên không uống được”