Chương : Em đóng vai nữ phụ độc ác trong bộ phim này
Các bạn sinh viên dưới bục giảng đều tỏ ra rất ngạc nhiên… rõ ràng vừa nãy Tô Noãn Tâm còn rụt rè nhút nhát mà bây giờ đã tràn đầy khí thế rồi.
“Bạn sinh viên này, không phải em muốn đặt câu hỏi sao?”.
Dương Diễm vội vàng đứng dậy nói: “Thưa cô, em muốn hỏi… phải làm như thế nào thì mới có thể nhanh chóng nhập vai, thay thế bản thân mình ở hiện thực bằng nhân vật mà mình phải diễn đây?”.
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Hỏi hay lắm, thật ra thì mỗi người sẽ có cách nhập vai khác nhau, phải phụ thuộc vào nhân vật và suy nghĩ của chính mình. Tôi không biết người khác nhập vai như thế nào nhưng tôi dùng cách tự thôi miên để nhập vai, sau khi nghiên cứu nhân vật thì tôi đã bắt đầu từ thôi miên chính mình rồi… Tôi nói với bản thân tôi rằng, bây giờ tôi không còn là Tô Noãn Tâm nữa mà tôi chính là cô giáo Tô, tôi phải giảng bài cho các bạn. Bất kể bây giờ tôi là ai trong mắt các bạn thì đối với tôi, tôi chính là cô giáo Tô, là cô giáo của tất cả các bạn!”
Tự thôi miên sao? Dương Diễm vội vàng lấy bút ghi cụm từ này vào sổ tay. Mà Tô Noãn Tâm chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Cô đưa mắt nhìn thoáng qua các bạn sinh viên dưới bục giảng: “Xin hỏi, có những bạn nào sắp phải đi đóng phim, mời các bạn đứng ra ngoài!”
Trong lớp liền có hai bạn nam và hai bạn nữ đứng dậy.
Tô Noãn Tâm nhìn bọn họ bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc rồi nói: “Xin hỏi các bạn có mang kịch bản đi không?”.
“Thưa cô giáo Tô, chúng tớ có mang theo.”
“Phiền các bạn đưa kịch bản cho tôi xem một chút.”
Ngay lập tức liền có một bạn nam mang kịch bản đến, đặt vào tay Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm đưa mắt nhìn thoáng qua bạn nam đó rồi nói: “Không tồi… vai nam phụ”
Bạn nam đó nghe vậy thì có chút xấu hổ đáp: “Cũng nhờ quan hệ của người thân trong gia đình nên mới được vào đoàn… thật ra tớ cũng chưa biết phải làm thế nào, tớ chưa từng đóng phim”
Tô Noãn Tâm nhướng mày nói: “Bất kể là nhờ vào quan hệ hay được đạo diễn lựa chọn để đóng phim… nếu vai diễn này đã thuộc về bạn thì bạn bắt buộc phải diễn nó thật tốt”
Bạn nam kia gật đầu rồi cười nói: “Tớ biết rồi thưa cô giáo Tô.” Tô Noãn Tâm gật đầu, giở kịch bản ra rồi chăm chú đọc.
Dưới bục giảng có không ít các bạn sinh viên không kìm được mà bật cười… không ngờ Tô Noãn Tâm diễn vai cô giáo cũng khá ra dáng đó.
Ngay cả Vương Khả Di cũng lén quay video lại, định chút nữa sẽ gửi đoạn video này cho Bạch Kỳ Sương xem để cô ấy nhìn thấy tiềm năng của cô học trò này của cô ấy.
Tô Noãn Tâm đọc một đoạn kịch bản ngắn mà mất đến mấy phút, sau đó lại mất thêm năm phút nữa để nghiên cứu nhân vật.
Trong lòng cô cũng không nắm chắc lắm.
Chủ yếu là vì trong kinh nghiệm diễn xuất của cô cũng chỉ có mỗi nhân vật Cửu Vỹ Hồ.
Vả lại cô cũng chưa từng diễn nhân vật nam!
Hơn nữa đây là một bộ phim thần tượng thanh xuân… Bạn nam này đảm nhiệm vai nam phụ trong bộ phim đó.
Cô sờ cằm, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có vai diễn của bạn nữ không?”
Một bạn nữ đứng ra nói: “Cô giáo Tô, tớ đóng vai nữ phụ độc ác trong bộ phim này… là một vai diễn làm cho người khác cực kỳ ghét bỏ”.
Nữ phụ độc ác sao? Hình như cô vừa nhìn thấy nhân vật này trong kịch bản.
Tô Noãn Tâm nhướng mày nói: “Vậy nếu như để bạn diễn nhân vật này thì bạn nghĩ rằng phải làm như thế nào thì mới bộc lộ được nhân vật, làm cho người ta căm ghét mình?”
“Thế này còn không đơn giản sao?”
Bạn nữ đó trực tiếp bước mấy bước lớn lên phía trước, bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, hung hăng vênh váo nhìn mọi người.
Trong ánh mắt tràn đầy sự kiêu căng, biểu cảm đó như thể có ai đó nợ tiền cô ấy vậy… Nhưng.
“Bạn nữ này, có bao giờ bạn nghĩ đến việc diễn xuất nhằm mục đích tạo cho người khác cảm giác khó chịu của bạn không phù hợp với tính cách và ngoại hình của bạn không?”
Bạn nữ đó nghe thấy vậy thì chớp mắt, khó hiểu nói: “Sao lại không phù hợp… tớ thấy tớ diễn rất tốt mà..”