Chương : Chú, chú gửi số tài khoản cho em đi!
“Ha ha, đúng vậy, tớ cũng nhận được tin nhắn rồi.”
“Chúng ta kiếm được tiền rồi! Số tiền catse đầu tiên trong đời! Noãn Tâm, tớ phải gọi điện báo cho mẹ tớ biết, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui”
“Đi đi! Tớ cũng đi gọi một điện thoại”
“Gọi cho chú của cậu đúng không?”
“Ừ… cả mẹ tớ nữa” .
Vừa đúng lúc hai người cũng ăn cơm xong rồi nên đi thẳng về ký túc xá luôn, Dương Diễm vừa đi vừa gọi điện thoại cho mẹ.
Còn Tô Noãn Tâm thì cả đường đi đều lơ đễnh, mất tập trung. Cô nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lệ Minh Viễn.
“Chú, chú gửi số tài khoản cho em đi!” Đầu bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh nhưng nội dung chỉ có một chữ duy nhất: “Hả?”
“Nói nhiều làm gì, em bảo chú gửi thì chú cứ gửi đi”.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Doanh, Lệ Minh Viễn vừa ăn cơm trưa xong thì nhìn thấy tin nhắn của cô nhóc nhà anh gửi đến, anh vừa xem tin nhắn vừa nhướng mày.
Anh phát hiện tính khí của cô nhóc nhà anh thay đổi nhanh đến chóng mặt. Chẳng phải sáng nay vẫn còn hùng hổ đuổi anh đi đó sao?
Lệ Minh Viễn cũng rất muốn biết cố định làm gì nên đành ngoan ngoãn phối hợp gửi số tài khoản của anh cho cô.
Sau đó rất nhanh đã nhận được tin nhắn chuyển khoản. Hai tỷ bốn trăm chín mươi triệu…
Sau đó lại nhận được một tin nhắn của Tô Noãn Tâm gửi đến: “Chú đã nhận được tiền chưa? Em đã từng nói sau này sẽ đưa hết tiền em kiếm được cho chú giữ! Em nói được làm được, chú nhớ nhận lấy nhé, sau này em vẫn có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa, đến lúc đó vẫn sẽ đưa cho chú giữ”.
Lệ Minh Viễn đọc hai tin nhắn vừa gửi đến mà ngẩn cả người. Sau đó liền cảm thấy rất vui.
Lý Mạnh đi vào phòng để dọn dẹp bữa trưa cho anh thì thấy anh ngồi ở đó cười ngẩn ngơ liền không kìm được lên tiếng trêu chọc: “Tổng giám đốc, anh có chuyện gì vui sao?”
Cười vui vẻ như vậy cơ mà?
Lệ Minh Viễn liếc mắt nhìn anh một cái rồi nói: “Cô nhóc nhận được tiền catse rồi.”
“Sau đó thì sao?”.
“Cậu đi kiểm tra xem cô ấy nhận được bao nhiêu? “Được ạ, tôi đi hỏi Ngô Thu ngay đây”.
Một lúc sau, Lý Mạnh gọi điện thoại xong liền đi vào báo cáo với anh: “Tổng giám đốc, sau khi trừ tiền thuế thì còn hai tỷ bốn trăm ba mươi triệu”.
Hai tỷ bốn trăm ba mươi triệu? “Cô nhóc chuyển cho tôi hai tỷ bốn trăm chín mươi triệu…”
Lý Mạnh nghe thể thì trợn tròn hai mắt nói: “Cô Tô làm vậy là định phụ trách việc kiếm tiền nuôi cả nhà à? Bảo tổng giám đốc chỉ cần phụ trách việc xinh đẹp như hoa là đủ rồi sao? Nhưng… tiền catse chỉ có hai tỷ bốn trăm ba mươi triệu mà cô Tô lại chuyển thêm cho anh chín mươi triệu nữa là như thế nào? Cô ấy chuyển cả tiền riêng của mình cho anh sao? Không giữ lại một đồng nào cho mình hết sao?”
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Chắc là vậy.” “Quả đúng là cô Tô rất thật lòng với tổng giám đốc, anh nhớ phải gửi tiền tiêu vặt cho cô Tô hàng tháng nếu không cô ấy sẽ chết đói đó”.
Thẻ ngân hàng của anh cũng để ở chỗ cô rồi, sao cô có thể có chết đói được chứ?
Nhưng dù sao thì… cô làm như vậy cũng khiến cho anh rất vui vẻ. Anh lặng lẽ gửi một tin hồi đáp: “Anh sẽ giữ cẩn thận giúp em”
Tô Noãn Tâm nhìn thấy tin nhắn thì vội vàng soạn tin nhắn trả lời: “Không phải giữ giúp em đâu… chú muốn tiêu cứ tiêu thoải mái, không cần để dành cho em đâu. Nếu tiêu nhiều thì cũng đừng đau lòng quá, sau này em sẽ kiểm nhiều tiền hơn nữa”.
Lệ Minh Viễn bật cười rồi nhắn lại một tin: “Được.”
Tô Noãn Tâm nhìn thấy tin nhắn của anh thì sự áy náy vì việc tối hôm qua cô say rượu, mạo phạm anh mới dần dần tan biến một chút. Xem ra sau này cô không được tùy tiện uống rượu nữa, nếu không rượu vào sẽ phạm sai lầm chết người mất!
Đột nhiên Tô Noãn Tâm nhớ đến điều gì đó liền đập vào đầu mình một cái thật mạnh làm cho Dương Diễm vừa gọi điện thoại xong giật nảy cả mình.
“Noãn Tâm, cậu làm gì thế?”.
“Hỏng rồi… tớ chuyển hết tiền cho chú rồi, không giữ lại một đồng nào hết”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… sau đó sắp đến sinh nhật của chú rồi, tớ vẫn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho chú! Trời ạ… sao tớ lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ?”