Chương : Gặp người quen ở buổi đấu giá
“Ừm… bán đấu giá sao? Tớ chưa từng tham gia những cái đó..”
Lâm Xuân Mạn nói: “Có tớ ở đây thì cậu còn sợ cái gì? Hơn nữa mẹ tới cũng đi, bà đưa chúng ta theo mà”
“Thế chi bằng đi đến đó xem thử xem có gì phù hợp không? Nếu không có thì tớ về nghĩ tiếp nhỉ?”
“Hoàn toàn không có vấn đề”
Nhưng mẹ Lâm vẫn chưa nói cho Lâm Xuân Mạn biết chính Kỷ Vân Như là người tổ chức buổi đấu giá từ thiện này. . Hơn nữa không những Lệ Minh Viễn chưa từng vắng mặt trong những lần Ký Vân Như tổ chức đấu giá từ thiện… mà mỗi lần anh đến đó đều chưa từng đi về tay không.
Trong tòa lâu đài anh mua cho Tô Noãn Tâm cũng có không ít đồ trang sức quý giá mà anh đã đấu giá được ở đây.
Lần này cũng vậy, Lệ Minh Viễn nghe Lý Mạnh nói Kỷ Vân Như sắp tổ chức bán đấu giá thì lập tức rút ra một chút thời gian để đích thân đến tham gia. Tô Noãn Tâm và Lâm Xuân Mạn trang điểm lộng lẫy đi phía sau bà Lâm cũng gặp được rất nhiều người.
Hầu như đều là những bà quý tộc nhà giàu mà bà Lâm quen biết.
Điều khiến người ta ngạc nhiên chính là Tô Noãn Tâm lại nhìn thấy bóng dáng bà Cố trong đám người ở buổi đấu giá.
Có điều lần này bà Cố không đưa Cổ Thiên Linh theo mà lại đưa Cố Thanh Nhã đi cùng…
Tô Noãn Tâm nghĩ thầm, chắc không phải do việc làm lần trước của Cố Thiên Linh đã làm bà Cố hoàn toàn chán ghét nên mới bỏ cô ta ở nhà chứ? Nhưng so với Cổ Thiên Linh thì cô càng thấy chán ghét dáng vẻ tiểu thư nhà giàu trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu của Cổ Thanh Nhã hơn.
“Chà, đây chẳng phải bà Cố sao?”
“Bà Cố… bà cũng đến tham dự buổi đấu giá từ thiện này sao?” “Đúng vậy… nhà họ Cố chúng tôi vẫn làm từ thiện thường xuyên, cho nên sao chúng tôi có thể vắng mặt trong những buổi từ thiện như thế này được chứ?”.
Bà Lâm cười nói: “Tôi giới thiệu một chút, người này là con gái của tôi tên. Xuân Mạn, còn người này là bạn thân của con bé tên Noãn Tâm”
Vốn dĩ bà Cố vẫn chưa nhìn thấy Tô Noãn Tâm, kết quả vừa nghe thấy tên của cô thì sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức, quay ngoắt về phía Tô Noãn. Tâm. Xung quanh có rất nhiều người nên Tô Noãn Tâm cũng chẳng thèm tìm bà Cố rước bực vào thân, cô chỉ khẽ gật đầu rồi nói: “Chào bà Cố”
Lâm Xuân Mạn biết chuyện Tô Noãn Tâm là con gái riêng của nhà họ Cố nên mặc dù khó chịu nhưng vẫn cố gắng giữ thể diện cho mẹ mình, lịch sự chào hỏi: “Chào bà Cố”.
Nhưng Cố Thanh Nhã lại rất nhiệt tình nói: “Chào dì Lâm… Xuân Mạn, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở bệnh viện”.
“Cô gọi ai là Xuân Mạn vậy? Tôi và cô thân nhau lắm sao?”
“Xuân Mạn, con nói gì vậy?” Bà Lâm nhíu mày trách mắng cô ấy.
Lâm Xuân Mạn nhướng mày nói: “Mẹ, con đã nói là con không phù hợp với những nơi như thế này mà mẹ vẫn lừa con đến đây gặp mặt mọi người, không phải mẹ không biết tính cách của con, con không thể chịu nổi mấy người thích giả vờ trước mặt con”
“Xuân Mạn! Noãn Tâm, cháu xem nó kìa…” Tô Noãn Tâm cũng dở khóc dở cười nói: “Dì Lâm, dì cứ nói chuyện với bạn bè đi, cháu đưa Xuân Mạn sang bên kia đi dạo một chút”. Bà Lâm cũng hết cách, chỉ đành nói: “Được thôi, đừng đi xa quá nhé, một lát nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu đó”
“Vâng thưa dì Lâm”. Tô Noãn Tâm mang theo nụ cười nhàn nhạt kéo Lâm Xuân Mạn rời đi.
Cố Thanh Nhã nhìn theo bóng lưng của cô mà trong lòng có chút hoang mang.
Cô ta không thể hiểu được tại sao Tô Noãn Tâm không đi cùng Lệ Minh Viễn tới đây mà lại đi cùng bà Lâm.
Chẳng lẽ mối quan hệ của hai người họ bị rạn nứt rồi sao? Lệ Minh Viễn không chịu gặp Tô Noãn Tâm nên Tô Noãn Tâm mới dựa vào quan hệ của cô với Lâm Xuân Mạn để đến đây tìm Lệ Minh Viễn sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cố Thanh Nhã hơi lóe lên, cô ta ghé vào tai bà Cổ nói: “Mẹ, con qua bên kia một lát”
Bà Cố chau mày nói: “Con đừng quên hôm nay chúng ta tới đây là vì Lệ Minh Viễn đó”.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm… con vẫn nhớ mà! Con vào nhà vệ sinh dặm lại phấn”
“Được, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, con trang điểm xinh đẹp một chút rồi hãy ra ngoài”
“Con biết rồi mẹ.”
Trước khi gặp Lệ Minh Viễn, cô ta phải nghĩ cách đuổi Tô Noãn Tâm rời khỏi đây.
Cắt đứt toàn bộ cơ hội gặp Lệ Minh Viễn của cô!