Chương : Tôi khuyên cô Cố sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa!
“Cô ơi, cô đừng nói bừa, cũng đừng làm khó chúng tôi nữa… chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi, tổng giám đốc đã nói rồi… tất cả mọi người và tất nhiên cũng bao gồm cả hai cô.”
“Trời đất! Noãn Tâm, cậu mau đi tìm chú ấy đi, nếu không cả hai chúng ta đều bị mời ra ngoài hết đó…”
Nhưng Tô Noãn Tâm lại mếu máo nói: “Hay là thời đi… Xuân Mạn, chúng ta ra ngoài thôi”.
Lâm Xuân Mạn thấy vậy thì mù mờ chẳng hiểu gì hết… nhưng thấy Tô Noãn Tâm uể oải thì cũng không làm khó cô nữa.
Cứ thế bị nhân viên bảo vệ mời ra ngoài.
Nhưng vừa đi đến cửa lớn đã bị một giọng nói nam tính gọi giật lại: “Tô Noãn Tâm, em đứng lại cho anh”
Tô Noãn Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc mang theo một chút giận dữ của chú thì lập tức đứng khựng lại.
Hốc mắt cũng đỏ ửng lên vì tủi thân. Cô khịt mũi nói: “Em không đứng lại. Xuân Mạn, chúng ta đi thôi” Sau đó liền kéo tay Lâm Xuân Mạn chạy ra ngoài.
“Này… chậm một chút, Noãn Tâm, cậu đang đi giày cao gót đó!”
Sảnh lớn sau lưng đã được dọn dẹp sạch sẽ, lập tức trở nên vô cùng trống trải… Lệ Minh Viễn mang vẻ mặt ảm đạm đứng đó nhìn cô nhóc nhà anh cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài.
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó gọi sở trường của hội trưởng đấu giá đến nói chuyện.
“Trích đoạn camera giám sát lúc này trong sảnh lớn ra.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.”
Anh lại cứ muốn xem xem tại sao đột nhiên cô nhóc nhà anh lại có thái độ như thế, ngay cả anh mà cô cũng không thèm ngó ngàng tới.
Trong khi rõ ràng trước đó còn vui vẻ gửi số tài khoản cho cô mà. Đã nói trước là cô phụ trách kiếm tiền nuôi cả nhà, còn anh phụ trách xinh đẹp như hoa rồi.. anh đã không để ý việc xinh đẹp như hoa rồi mà tự nhiên cô lại còn khó chịu với anh.
Cứ thể chạy đi rồi…
Không đợi camera giám sát được trích ra thì một giọng nói dịu dàng của người phụ nữ đã vang lên phía sau anh: “Anh Lệ… sao anh lại ở đây?
Ở… mọi người đâu hết rồi?”
“Cô Cố?” Đột nhiên ánh mắt của Lệ Minh Viễn trở nên tối sầm lại. Không phải đã giải tỏa hết rồi sao? Sao ở đây vẫn còn sót lại một người…
“Anh Lệ vẫn còn nhớ em sao? Em vừa đi vào nhà vệ sinh… vừa ra ngoài đã thấy không còn ai ở đây nữa rồi”
“Phải vậy không?” Khéo như vậy sao? “Anh Lệ, em vừa nhìn thấy Noãn Tâm rồi… váy áo của em ấy bị bẩn hết.”
“Váy áo bị bẩn sao?”
“Vâng… hơn nữa còn là do em làm bẩn nữa, có điều em cũng rất có lòng, thấy Noãn Tâm khá đáng thương nên đã thương lượng với em đón em ấy về nhà họ Cổ ở, nhưng bố em lại không đồng ý… Em liền nghĩ bây giờ em thử làm bẩn váy áo của em ấy, sau đó tìm cơ hội để đền cho em ấy ít tiền… Bây giờ em ấy vẫn còn nhỏ, vẫn đang đi học nên còn rất nhiều việc phải cần tiền…”
Lệ Minh Viễn cười khẩy nói: “Bây giờ cô Cố đang thực tập ở tập đoàn của nhà họ Cố, một tháng bố cô trả cô bao nhiêu tiền?”
“Ừm… bố em là người công bằng nghiêm minh, đãi ngộ cho con gái cũng giống với nhân viên trong tập đoàn… Em vẫn còn là nhân viên thực tập nên tiền lương mỗi tháng được hơn ba mươi triệu.” Có điều cô ta cũng không sống nhờ vào mấy đồng lương ít ỏi này.
Số tiền mỗi tháng cô ta tiêu xài phải lên tới mấy trăm triệu.
“Vậy cô có biết Tô Noãn Tâm quay phim trong ba tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?”
“Hả?” Cố Thanh Nhã ngây người… Tự nhiên Lệ Minh Viễn nói với cô ta những thứ này để làm gì?
Sau đó lại nghe thấy Lệ Minh Viễn nói tiếp: “Hai tỷ tư… có nghĩa là tiền lương của một nhân viên thực tập như Cố Thanh Nhã cô làm lụng trong mấy năm trời cũng không thể kiếm được số tiền Tô Noãn Tâm kiếm được chỉ trong vòng ba tháng. Cho nên, cô cố nghĩ Tô Noãn Tâm cần đến sự bố thí của cô sao?”.
“Anh Lệ, em… không phải em bố thí cho em ấy… em thật sự có lòng tốt mà.”
“Tôi khuyên cô Cố sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa! Người đâu, tiễn khách.”
“Vâng thưa tổng giám đốc” Cố Thanh Nhã là người cuối cùng bị mời ra ngoài.
Lúc này ngoài cổng lớn của hội trưởng đấu giá đã chật ních người, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.