Chương : Rao bán món đồ của Kỷ Vân Tiêu
Lâm Xuân Mạn vội vàng nói: “Noãn Tâm… không phải chúng ta cần chọn quà cho chú của cậu sao?” Tô Noãn Tâm nghĩ một hồi… bây giờ cô cũng không còn mặt mũi nào gặp chú nữa rồi. Nhưng nếu cô đã hứa tặng quà cho chú rồi thì nhất định phải làm được. Nếu không cô sẽ càng không còn chút thể diện nào để xuất hiện trước mặt chữ nữa. Nếu đã đến rồi… vậy thì cứ vào đó tiếp xem sao.
“Vào thôi.”
“Thế chú ấy còn ở bên trong đó… cậu định không qua chào hỏi một câu thật sao?”
“Hả gì cơ… khụ khụ, Xuân Mạn, gần đây tớ đã làm chút chuyện có lỗi với chú nên bây giờ không còn mặt mũi nào gặp chú ấy nữa, chút nữa vào trong cậu không được gọi chú ấy đầu đó, kể cả có đụng mặt thì chúng ta cũng phải giả vờ không nhìn thấy, nhớ chưa?”
“Hả? Là do cậu đã làm những chuyện có lỗi với chú ấy à? Chứ không phải kẻ thứ ba xuất hiện chen chân vào mối quan hệ của hai người sao?”
“Cái quái gì vậy… Cố Thanh Nhã nói mà cậu cũng tin sao? Ngốc à? Thôi được rồi, chúng ta vào trong chọn quà đi… Trước khi mình không cảm thấy áy náy khi đứng trước mặt chú ấy nữa thì mình sẽ coi như không quen biết chú ấy”.
Lâm Xuân Mạn vẫn thấy hơi mờ mịt. Cảm giác vẫn chưa hiểu lắm. Định hỏi tiếp nhưng lại bị Tô Noãn Tâm kéo đi. Bà Lâm nghe hai người các cô thì thầm to nhỏ thì không khỏi cười trộm. Chắc lại là mấy chuyện xích mích cỏn con giữa các cặp đôi thôi!
Trước đó tổng giám đốc Lệ làm lớn chuyện, vừa mở miệng đã đòi giải tán hết người trong hội trường đi, xem ra cậu ấy rất che chở cho cô nhóc này.
Nhìn cũng không giống loại người có người khác trong lòng.
Ngay khi tất cả mọi người bước vào hội trường buổi đấu giá, không hề có sự giao lưu nào trước cuộc đấu giá mà lần lượt được mời vào hội trường để tìm một chỗ ngồi của mình.
Trong tay mỗi người đều cầm một chiếc bảng nhỏ để chút nữa dùng để nâng giá. Với thân phận của Lệ Minh Viễn, tất nhiên chỗ ngồi của anh sẽ được sắp xếp ở hàng ghế đầu tiên. Bà Lâm, Lâm Xuân Mạn và Tô Noãn Tâm ngồi ở hàng ghế phía sau. Sau khi ngồi vào chỗ, đột nhiên bà Lâm hỏi: “Ừm… bà Cố và con gái bà ấy đâu?”
Lâm Xuân Mạn nghe thấy vậy thì ngó nghiêng xung quanh, phát hiện Cố Thanh Nhã và bà Cố không vào thì lập tức nhìn Tô Noãn Tâm hỏi: “Noãn Tâm, không phải là chú của cậu cẩm cửa, không cho bọn họ vào đấy chứ?”
Tô Noãn Tâm lặng lẽ đưa mắt nhìn Lệ Minh Viên đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cô nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc là vậy..” .
“Wow! Chú ấy đối xử với cậu tốt thật đó! Không biết cậu còn khó chịu với chú ấy cái gì nữa?” Khó chịu cô say rượu rồi đè người ta đó! Không nhắc thì không sao… vừa nhắc đến thì Tô Noãn Tâm lại muốn ôm mặt. Sau đó, buổi đấu giá lập tức bắt đầu.
Thứ đầu tiên được đem ra đấu giá là một viên kim cương màu hồng, cực kỳ to, phải to gần bằng quả trứng chim bồ câu.
Viên kim cương vừa được mang lên, hội trường đã vang lên tiếng xuýt xoa của mọi người. Hai mắt Lâm Xuân Mạn cũng trợn tròn lên rồi.
“Mẹ, mua mua mua! Nhất định phải mua cho con cái đó”
Bà Lâm không khỏi trừng mắt nói: “Cái này đáng giá lắm đó… Nhìn đi, mọi người đều rất thích nó, chút nữa nhất định sẽ ra giá cao, kiểu gì cũng phải lên đến mấy trăm tỷ! Mẹ con chưa xa xỉ đến mức đó đầu”
“Nhưng mẹ ơi, con thích cái đó lắm!”
Trên sân khấu, Kỷ Vân Như mỉm cười, nâng cao viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu kia lên rồi tự hào nói: “Trước khi đấu giá, tôi sẽ giới thiệu nguồn gốc của viên kim cương hồng này với mọi người.
Đây là món đồ mà anh trai tôi đã bỏ ra ba trăm tỷ đồng để mua về trong buổi đấu giá ở nước ngoài năm đó, nói là muốn tặng cho con gái tương lại làm quà gặp mặt sau khi con bé ra đời. Chỉ tiếc rằng… anh trai tôi vẫn chưa có con gái, cho nên đây món đồ này không phải của tôi mà là của anh trai tôi, anh ấy vẫn chưa tỉnh lại nên tôi muốn mang món đồ này ra đấu giá để làm từ thiện, tích phúc cho anh ấy, cầu mong anh ấy có thể sớm ngày tỉnh lại để ngắm nhìn thế giới này nhiều hơn một chút.”