Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

chương 402

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Cô nhóc nhà cháu đang ở nhà đợi cháu về tổ chức sinh nhật cho cháu đấy

Sau khi bố của Lệ Minh Viễn qua đời, thì chỉ có một người duy nhất trong nhà họ Lệ nhớ đến ngày sinh nhật của anh, người đó chính là ông nội.

Vì vậy, bữa tiệc sinh nhật của gia đình ngày hôm nay, đoán chắc cũng là ông nội của anh đã tốn công sức để tập hợp lại những người trong chi khác mà thường ngày không hợp nhau, và cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh.

Lệ Minh Viễn, cuối cùng cũng không nỡ làm mất mặt ông nội. Gật đầu nói: “Sau khi ăn cơm xong thì cháu sẽ rời khỏi”

“Cháu gấp đi đầu thai sao? Gấp gáp như vậy, ăn xong cơm thì cả nhà ngồi uống trà, nói chuyện, có thể tốn bao nhiêu thời gian của cháu chứ?”

“Ông nội đã quên mất cháu là người đã có Vợ chưa cưới sao ạ? Cô nhóc nhà cháu đang nhà đợi cháu về tổ chức sinh nhật cho cháu đấy”

“Chậc chậc chậc… cháu không nói, ông thực sự không nhớ chuyện này, không ngờ vẫn còn đấy… còn tưởng rằng cháu ham của lạ vài ngày rồi sẽ ngăn chứ”

Lệ Minh Viễn không khỏi nhếch miệng nói: “Cháu không phải là ông nội… trên người cháu mang dòng máu của bố nhiều hơn, vì vậy, sẽ không giống như ông nội, thích đứng núi này trông núi nọ, gặp người nào thì yêu người đó!”

“Đến già cũng không dừng lại!”

“Thằng nhóc chết tiệt, đừng tưởng hôm nay là sinh nhật của cháu thì ông không đánh cháu đấy! Đến cả ông nội cũng dám bêu rếu sao!”

“Chẳng lẽ những điều cháu nói không phải là sự thật sao ạ?” “Cháu thì biết cái thá gì chứ! Càng lớn tuổi thì các người trẻ tuổi như các cháu chỉ biết làm chuyện của mình, đã có gia đình rồi thì ai quan tâm đến những người già như ông chứ!”

“Nếu không phải mẹ của Lệ Kiên dốc lòng ở bên cạnh ông cả ngày thì cái bộ xương già của ông đây, cả ngày ở trong nhà sẽ nhàm chán đến mức chết mất!”

“Vì vậy, cháu nể tình ông già này, đừng có lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng như vậy, làm người ta bẽ mặt… Lát hồi các chủ của cháu, cháu làm như thế nào cũng phải nể mặt một chút, có nghe không đấy!” .

Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Tuỳ tâm trạng”

“Ở… cháu hôm nay là bắt ông già này phải đánh cháu một trận, nếu không thì cháu ngứa mình ngứa mẩy phải không?”

Ông nội sẽ không đánh cháu đâu, ít nhất thì trong ngày sinh nhật này, chắc chắn sẽ không… Cháu trong mắt của ông nội, đã luôn là một con sâu đáng thương”

“Thằng nhóc chết tiệt, cháu chính là dựa vào cái này mà hễ mở miệng ra là chọc tức ông già này!” .

“Nhưng trong lòng ông nội biết được là cháu tôn trọng ông biết nhường nào… trong cả nhà họ Lệ này nếu nói cháu còn lưu luyến cái gì thì chỉ có một mình ông nội thôi.”

Ông cụ Lệ nghe vậy, im lặng một hồi rồi nói: “Cho nên ông nội tiết… cháu từ trước đến giờ đều là cứng miệng yếu lòng, chính là vì nể mặt của ông nội, cũng sẽ không thực sự làm gì với người nhà cả… Minh Viễn à, con người sinh ra chính là để độ kiếp mà…” .

“Cuộc sống của mỗi con người đều sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Cháu không phải là đặc biệt và cũng không phải là ngoại lệ”

“Tuy nhiên, dù cho có trải qua những gì đi nữa thì cũng phải tiếp tục sống đúng không… Đừng quá cố chấp với những chuyện đã qua… sẽ sống không hạnh phúc đâu” .

“Khi bà nội của cháu mất, không lẽ ông không buồn, không đau lòng không tuyệt vọng sao? Nhưng cả một gia đình lớn, không phải cũng cần sống sao?” Có thể làm như thế nào? Tiếp tục tái hôn, tiếp tục tìm kiếm, chẳng qua là muốn cuộc sống không ngừng thay đổi, nhìn lấy sự thay đổi, có thể sẽ trở nên tốt hơn mà…

Cháu hãy nhớ lấy, trên đời này có rất nhiều cách sống, chỉ cần cháu sẵn lòng đi thử, thì luôn có thể tìm ra một cách thoải mái nhất để sống nửa đời người còn lại.

Chúng ta đều rất tốt, đúng không?

Ông cụ Lệ đã sống đến từng tuổi này rồi, có thể xem là không có chuyện gì mà ông ấy không thể nhìn thấu nữa. Lệ Minh Viễn không khỏi nhướng mày nói: “Ông nội cho rằng cuộc sống hiện giờ của ông là thoải mái nhất ạ?”

“Cũng được rồi… Chỉ cần tiểu bối các cháu đừng làm ầmĩ thì cuộc sống về hưu của ông thực ra cũng khá nhàn hạ, mẹ của Lệ Kiên trước giờ luôn là người hiểu chuyện, khiến người ta rất yên tâm, vì vậy ông nội mới rước người về đây”.

“Cuộc sống của ông nội thoải mái là được rồi… xuống dưới ăn cơm trước đã-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio