Chương : Tóm lại, không ai được động chạm tới cô nhó!
cLệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cô chủ nhà họ Lan nếu cảm thấy nhà họ Lệ chúng tôi không hiểu cách đối đãi với khách, như vậy… Cô cũng có thể rời đi cùng cô ta”
Lan Bảo Khiết tự cho rằng trước mặt Lệ Minh Viễn cô ta vẫn có vài phần mặt mũi, nhưng ai ngờ anh lại không hề nể tình chút nào như vậy, ngay cả cô ta mà cũng đuổi đi…
Viện Cát Kỳ thấy vậy, vội vàng đi tới nắm lấy tay Lan Bảo Khiết, vẻ mặt thương tiếc nói: “Ôi, Bảo Khiết cháu đừng so đo với Minh Viễn, cháu còn không biết tính tình của nó như thế nào sao… Minh Viễn, Dù sao Bảo Khiết cũng là người cùng các con chơi đùa từ nhỏ mà lớn lên… Cũng đừng có vô lý như vậy”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Vậy thì vẫn là tôi đi thôi..”
Ông cụ Lệ thẳng thừng nổi giận nói: “Ông thấy thằng nhóc con muốn lên trời rồi phải không, A Nguyệt, dẫn ba cô chủ đi ra phía phòng trước ngồi đi đã, Minh Viễn con đi theo ông!”
Vậy là sắp bị dạy dỗ nữa… Lệ Minh Viễn cũng đã quen rồi.
Khi đến phòng làm việc, ông cụ Lệ liền không nhịn được hít sâu một hơi nói: “Hôm nay nể tình là sinh nhật của thằng nhóc con, ông sẽ không ra tay với con… Những thằng nhóc con, thật đúng là coi mặt mũi nhà họ Lệ chúng ta, không còn là mặt nữa rồi đúng không?
Công khai đuổi khách đã mời tới nhà đi?”
“Ông nội đã biết con chán ghét cái gì, lại còn bảo thím ba mời người tới nữa?”
“Con vẫn luôn không chịu thử xem, làm sao biết bọn họ đều không được?”
“Không cần phải thử… Nơi này chán ghét… Từ nhỏ đã rất chán ghét, hơn nữa, không thể thay đổi được! Tô Noãn Tâm trong mắt ông nội và mọi người, có không tốt hơn nữa, thì ở đây của con… Cô ấy là người tốt nhất, cả đời này Lệ Minh Viễn con đã nhận định cô ấy rồi!” Lệ Minh Viễn chỉ vào vị trí trái tim của mình, nói với giọng điệu rất dứt khoát.
So sánh những cô chủ ngàn vàng bên ngoài một đằng trong lòng một nẻo này, cô nhóc nhà anh thật sự tốt hơn nhiều låm.
Sắc mặt ông cụ Lệ ảm đạm nói: “Bi kịch năm đó đã từng xảy ra ở nhà họ Lục, thằng nhóc con cũng muốn ông cụ này phải trải qua một lần sao?
Ông cụ này quả thực đã đồng ý cho con một cơ hội, nhưng thằng nhóc con có biết trân trọng sao?
Nuông chiều cô nhóc kia đi vào giới giải trí quay phim? Còn quay một bộ phim chiếu mạng nhỏ… Không chiếu được lên đài nữa, làm thế nào để trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lệ chúng ta đây!”.
“Đó là giấc mơ của cô ấy, từ đầu đến cuối con luôn cảm thấy rằng con người nên có theo đuổi, nên có mơ ước, đồng thời những người luôn cố gắng hướng về phía ước mơ của mình mà đi, đều rất vĩ đại! Thân phận, gia cảnh, có thể đại diện. cho cái gì?”.
“Đại diện cho sự tốt số?”
“A… Lệ Minh Viễn con từ trước tới nay chưa từng tin vào số mệnh”
“Tùy thằng nhóc con nói như thế nào cũng được! Tóm lại ông thấy, cô nhóc kia không thể giữ lại được! Còn giữ lại nữa, thằng nhóc con bị điên luôn rồi! Cho dù ông cụ này có quan tâm lo lắng cho con nhiều hơn nữa, cũng vô dụng thôi!”
Trong đầu Lệ Minh Viễn đột nhiên xuất hiện một câu nói của Lục Viễn Phương: Nếu anh có thể chịu nổi được những lời đồn thổi bên ngoài và các loại cười nhạo gièm pha, cùng người nhà anh dùng tính mạng của cô ấy ra để uy hiếp anh, còn có thể không buông tay ra… Vậy thì tôi thực sự ngưỡng mộ anh.
Thật là không ngờ tới, nhanh như vậy… Anh lại sắp đi đến bước đường này rồi. Trong mắt Lệ Minh Viễn không khỏi xuất hiện một tia lạnh lùng giễu cợt.
“Ông nội cứ việc ra tay thử xem… Lệ Kiên, Lệ Minh Thành… Tất cả đều là người con ghét… Ông nội có thể ra tay với người mình chán ghét, con không ngại cũng thử ra tay với người mình chán ghét xem sao.”
“Lệ Minh Viễn, con láo xược! Con làm như vậy là tội ác tày trời!”
“Ông nội ép con… Tóm lại, không ai được động tới cô nhóc cả”
“Lý do!”
“Cô nhóc không phải là con gái ngoài giá thú của nhà họ Cổ… Trên người cô ấy không có chút quan hệ huyết mạch nào với nhà họ Cố, nếu như ông nội không tin, có thể đi lấy tóc của cô nhóc, đi làm xét nghiệm giám định quan hệ cha con. với tóc của Cố Minh Đức”.
Ông cụ Lệ trừng mắt nói: “Nếu đã như vậy, vì sao vừa nãy còn lại không vặn lại lời của cô chủ nhà họ Cố trước mặt mọi người?”