Chương : Chú à, chú ngoan ngoãn ở đây đợi em là được rồi
Lệ Minh Viễn biết cô nhóc của anh rất dễ xấu hổ nên cũng không nói gì nhiều.
Cho chỉ là giọng điệu có chút trêu chọc.
nói: “Thế tại sao không phải là em đi tắm trước?”
“Em không mặc quần áo!”
“Anh cũng vậy…”
“Chú j¡ hôm qua em rất tỉnh táo đó, em đã chiêm ngưỡng hết từ trên xuống dưới, tất cả mọi bộ phận trên người chú rồi… cho nên sau này chú cũng không cần phải xấu hổ khi đứng trước mặt em nữa đâu.”
Lệ Minh Viễn chỉ cảm thấy cô nhóc này đúng là cái gì cũng dám nói!
Gái gì mà… tối hôm qua cô rất tỉnh táo, chiêm ngưỡng hết từ trên xuống dưới, tất cả mọi bộ phận trên người anh chứ? Nói như thế thì lần trước, lúc cô say rượu, anh cũng hoàn toàn tỉnh táo đó.
Thôi bỏ đi… Không chấp nhặt với cô nhóc.
này nữa.
Dù sao thì lần nào cô cũng nói mấy chuyện làm người khác ngạc nhiên như vậy, nếu lần nào cũng tranh luận với cô thì liệu anh có còn sức cãi thăng cô không?
Thế là anh bình tĩnh nhấc tấm chăn bông lên rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Mặc dù đêm qua Tô Noãn Tâm đã chiêm ngưỡng rồi nhưng sáng sớm ngày ra đã nhìn thấy cảnh này làm cô không kìm được mà mặt đỏ tai hồng.
Lấy hai tay che mặt lại rồi bưồn bực chui vào chăn.
“Chú, chú đi nhanh lên một chút đi…
“Được”
Sau khi tắm nước lạnh xong thì Lệ Minh Viễn cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Anh bật bình nước nóng lên để chút nữa cô nhóc vào tắm bằng nước nóng Anh thay quần áo, vẫn là bộ mặc.
Mặc quần áo cũ vào người làm cho Lệ Minh Viễn cảm thấy không thoải mái lắm, thế là anh liền gọi điện thoại cho. Lý Mạnh bảo anh ta mang quần áo sạch đến cho anh thay.
Còn Tô Noãn Tâm thì không cần phiên phức bởi vì trong nhà có rất nhiều quần áo để cô thay ra.
Nhân lúc Lệ Minh Viễn đi tắm, cô liền đứng dậy thay một bộ đồ ngủ mới, sau đó tìm một bộ quần áo sạch sẽ để chuẩn bị đi tắm.
i qua anh đã Cô cố tình chọn một chiếc áo màu đen, bên dưới phối với một chiếc quần jean.
Nhìn như thế này cũng khá trang nghiêm, thích hợp để đến những nơi như nghĩa trang.
‘Vốn dĩ, tối qua cô và anh nên hoàn thành chuyện này trước.
Nhưng, đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, bản thân cô bị Lục Viễn Phương cưỡng ép, còn chú cũng bị người ta hạ thuốc ngay tại nhà.
Hàng đống chuyện linh tinh lộn xộn cứ thế ập tới.
Cũng may là mọi chuyện đã kết thúc rồi, cô cũng đã thật lòng đối xử với anh như một người thân trong gia đình, cho nên hôm nay cô.
phải lần lượt hoàn thành tất cả những việc cô nên làm cùng với anh.
Lệ Minh Viễn vừa đi từ phòng tắm ra liền nhìn thấy cô nhóc đã thu dọn giường chiếu gọn gàng, căn phòng cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trông rất chỉnh tề.
Trên người cô mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng thiếu nữ, nhìn có vẻ vô cùng trẻ.
trung Không biết tại sao… nhưng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Lệ Minh Viễn phát hiện anh chỉ cần nhìn cô nhóc thêm mấy lần…
thì trong lòng sẽ nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Như thể chỉ qua một đêm, cô đã trở thành người mà cả đời này anh không thể đánh mất.
“Chú tắm xong rồi à… Thế chú đợi em một chút, em xong ngay đây.”
“Còn đau không?”
“Vừa dậy họat động một chút để thích ứng một chút… bây giờ khá hơn rồi.”
“Nếu thấy không thoải mái thì tắm xong cứ nằm nghỉ thêm một lúc nữa đi, hôm nay là cuối tuần nên không có việc gì cả.”
“Không cần đâu, hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm! Chú à, chú ngoan ngoãn ở đây đợi em là được rồi.”
Lệ Minh Viễn không khỏi nhướng mày, hình như lát nữa cô nhóc định đưa anh ra ngoài?
Muốn đi đâu vậy?
Nhưng Lệ Minh Viễn cũng không hỏi gì nhiều, cô nhóc muốn làm gì thì anh đi cùng cô.
là được.
Khi anh nhìn thấy Tô Noãn Tâm từ phòng tắm bước ra, trên người mặc một chiếc áo len màu đen làm cả khuôn mặt đều toát lên một vẻ vô cùng nghiêm túc.
Ăn mặc như thế này… ai không biết còn tưởng cô chuẩn bị đi dự đám tang đó.
Lệ Minh Viễn hơi nhíu mày nói: “Màu đen…
không hợp với em đâu.”
Gô nhóc vẫn nên mặc những màu sắc tươi sáng thì sẽ có sức sống hơn.
Màu đen làm cô nhìn có vẻ hơi thiếu sức sống.
Tô Noãn Tâm nhướng mày nói: “Tất nhiên em biết em mặc quần áo màu gì thì đẹp. Chỉ là những màu tươi sáng đó không phù hợp.
với nơi mà chúng ta sắp đến… Chú chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta mau đi thôi.”