Chương : Tô Noãn Tâm không có chân sao?
Hiện giờ Lý Mạnh rất đau đầu. Mới vừa rồi anh ta còn xun xoa thông báo trong phòng làm việc của giám đốc, cô Tô đã vội đưa bữa trưa đến. Giám đốc nghe vậy, tuy thoảng kinh ngạc, thế nhưng sắc mặt có vẻ không xấu. Nhưng hiện giờ thêm cả cô Cổ tới… Đây là cái quỷ gì vậy? Chị gái của cô Tô làm sao lại họ Cố chứ? Chị em họ sao?
Được, mặc cho là chị em gì đó đi, hiện giờ anh ta cần phải mang người vào bên trong báo cáo… Giám đốc vẫn còn đang đợi ở bên trong.
Anh ta rõ ràng vừa mới thấy, sau khi anh ta nói cô Tô vội vàng tới đây đưa cơm, tốc độ ký tài liệu của giám đốc, tăng lên rất nhiều.
Lý Mạnh đột nhiên cảm thấy ngày tận thế của mình sắp đến rồi. Trong lòng thì chửi thề, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười, nói: “Mời cô Cố đi bên này” Cổ Thiên Linh nghe vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần có thể nhìn thấy Lệ Minh Viễn là được… Ngay cả hạng người như Tô Noãn Tâm anh còn để ý, không có lý nào mà không thuận mắt một người con gái nhà quyền quý, từ nhỏ đã được giáo dục cao cấp.
Cổ Thiên Linh tự tin mù quáng, được Lý Mạnh dẫn đến cửa phòng làm việc của giám đốc. Cổ Thiên Linh sửa sang lại đầu tóc một chút, một tay cầm hộp giữ nhiệt, một tay gõ cửa phòng giám đốc. Lệ Minh Viện nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ thầm, cô nhóc tiến bộ không ít. Lần trước đồng ý với cô, thái độ đối với cô sau này sẽ tốt, thể là thực sự sửa rồi. Vậy mà, cũng học được phải gõ cửa. Anh nhàn nhạt lên tiếng: “Vào đi.” Đôi giày thuỷ tinh đã được bày ở một chỗ rất dễ thấy trong phòng, chỉ cần cô nhóc kia bước vào là thấy được, Cổ Thiên Linh đẩy cửa phòng, khi nhìn thấy thứ như thiên thần kia, cả người như được bao quanh bởi hơi thở cấm dục của đàn ông, trái tim nhỏ bé không cầm được mà đập thình thịch.
Lệ Minh Viễn. Thực sự đã nhìn thấy được anh! Lần trước khi Tô Noãn Tâm rời khỏi đây, đắc tội hơi nặng với Lệ Minh Viên.
Cho dù sau này có gọi điện thoại nói lời xin lỗi, cũng là vì muốn cầu xin ở cạnh anh nên mới mở miệng áy náy, vốn cũng không thành thật.
Cho nên ngài giám đốc thù dai của chúng ta bây giờ đang giả bộ lạnh lùng xa cách, tư thế vô cùng lạnh nhạt ngồi trước bàn làm việc, xem tài liệu trên bàn không ngẩng đầu lên, một ánh mắt cũng lười liếc người vừa mới đi vào.
Nhưng có thể cảm nhận được, một ánh mắt nóng bỏng, đang nhìn chằm chằm vào anh. Lệ Minh Viễn không khỏi nghĩ… À, cô nhóc này, cuối cùng cũng rửa mặt rồi, phát hiện ra tôi đẹp trai rồi sao? Trước đây nói anh vừa già vừa xấu… Anh còn nhớ rõ đây! Trong chốc lát, cũng không ngẩng đầu lên mà mở miệng giễu cợt nói: “Đẹp không?” À, đừng cho là tôi không biết đường nhìn của cô chưa từng rời khỏi người tôi, ánh mắt nóng rực ấy, đã cảm nhận được! Chợt nghe thấy một giọng nữ xa lạ, dịu dàng lên tiếng: “Đẹp!” | Lệ Minh Viện nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên, trông thấy một người phụ nữ xa lạ đứng ở cửa… Ngay lập tức, chân mày nhẹ cậu lại, cả con người trở nên lạnh lùng.
“Cô là ai? Ai cho cô vào đây?”.
“Chào tổng giám đốc Lệ… Tôi là… Tôi là Cổ Thiên Linh, tôi. Tôi thay Noãn Tâm, đến… Mang cơm trưa cho anh” Đưa cơm trưa cho anh thay Tô Noãn Tâm? Tô Noãn Tâm không có chân sao? Tai nạn gãy chân hay là làm sao? Cần phải nhờ người khác đưa hộ?
Lúc này, Lệ Minh Viễn trông thấy hộp giữ nhiệt quen thuộc trong tay người phụ nữ kia, trong lòng thật sự giận không chỗ phát tiết. .
Trí nhớ của anh rất tốt, những thứ anh đã từng nhìn thấy một lần, là có thể nhớ kỹ, cái hộp giữ nhiệt này, thật sự là thứ mà lần trước Tô Noãn Tâm cầm.
Cổ Thiên Linh đột nhiên cảm thấy Lệ Minh Viễn khắp người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, đè nén đến nỗi không thở được. Hồi hội đến mức nói cũng không nói hết câu. Chợt nghe thấy Lệ Minh Viễn mở miệng nói: “Nếu đã đưa cơm trưa tới, để xuống đi.” Cổ Thiên Linh gật đầu, nhìn lướt qua phía bên trong, cầm phích nước đi vào trong phòng nghi.
“Đứng lại!”