Chương : Ông nội chính là bị anh làm hư!
Không phải nói. Sẽ luôn luôn ở cùng với anh sao?
Liền nghe Tô Noãn Tâm nói: “Lỡ như năm sau đúng lúc em đi nơi khác quay phim… Vậy thì không thể ở bên người chủ được, cũng không chắc là sẽ về kịp, nhưng mà chú yên tâm, chỉ cần có chút xíu khả năng cháu cũng sẽ nhất định trở về với chú.”
Lệ Minh Viễn lập tức cảm thấy thỏa mãn.
Cái này còn tạm được… Xem như cô nhóc này vẫn còn có lương tâm.
“Lát nữa muốn đi đâu hả?” Lệ Minh Viễn đột nhiên hỏi.
“Ừm… Vốn còn muốn cùng chú đi một chuyến đến nhà họ Lệ, hỏi một chút ông nội chú dựa vào cái gì mà đối với chú như vậy… Còn có mợ của chú, em nghĩ một lát nữa sẽ mắng bà ta mấy câu để trút giận cho chú… Nhưng, Lục Viễn Phương lại là gạt em”
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “… Vậy còn đi nữa hay không?”
“Vẫn muốn đi một chuyến… Nhưng mà chú ơi em có chút sợ hãi, ông nội của chú… Khi nhìn có cảm giác đặc biệt dễ sợ, chẳng qua là em vẫn còn tức quá, chú không phải là cháu trai ruột hay sao! Người trong nhà mà cũng chơi cái trò bỏ bỏ thuốc này nữa!”
Sao có thể ức hiếp người ta như vậy chứ!
Chủ ở bên ngoài bị người ta hãm hại thì cũng coi như không nói gì đi, về đến nhà còn không được an bình! Đây là chuyện gì xảy ra vậy chứ.
“Nếu như… Vẫn còn quá tức giận, anh có thể dẫn em đi.”
“Vậy chú ơi… Chú sẽ bảo vệ cho em sao? Ông nội chú sẽ không cho người bắt em đi đó chứ?”
“Có anh ở đây. Sẽ không sao đâu?
Trong lòng anh cũng đang rất thất vọng.
Không nghĩ tới cho tới nay, người thân mà mình tín nhiệm nhất… Thế mà lại ra tay tính kể anh, ép anh đến nổi như thế này.
Còn may… Chén canh nấm tuyết tối hôm qua, do anh không thích ngọt nên chỉ uống có hai ngụm. Nếu như uống quá nhiều… Chắc chắn anh không thể nào thoát khỏi nhà họ Lệ, đợi đến lúc cô nhóc xuất hiện. Như thế thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Vô luận là Lan Bảo Khiết hay là Cố Thanh Nhã, đều là những người mà anh rất chán ghét.
Về phần Kỷ Hoài An, có thể là bởi vì tính cách cô ấy cũng không tệ, lại là chị họ của Tô Noãn Tâm, Lệ Minh Viễn cũng không quá phản cảm với cô ấy.
Lại thêm chuyện tối qua cô ấy vừa giúp mình…
“Này, chú… Hôm nay em nhất định phải đến nhà họ Lệ để đòi lại công bằng cho chú!”
“Cô nhóc này… Sao lại đối xử tốt với anh như vậy hả?” Trên đời này, có lẽ là đã không còn ai có thể nói với anh những câu như vậy nữa.
Đến ông nội anh cũng sẽ không, bởi vì chuyện lần này ông ấy chính là kẻ cầm đầu!
“Bởi vì chú chính là người nhà đó, người nhà bị ức hiếp tất nhiên là phải đi đáp lại một trận chứ! Cái này có cái gì kỳ lạ đâu?”
Bỏ thuốc cháu trai mình, bức ép anh làm chuyện mà anh không muốn làm, chính là điển hình của kiểu ức hiếp người khá!
cMặc dù người nhà của chú rất đông, nhưng ngay cả một người thật lòng với chú ấy cũng không có, tất cả đều là những người xấu mang theo ý đồ khó lường!
Bởi vì là người nhà sao… Trong đáy lòng Lệ Minh Viễn khẽ run, hít sâu một hơi nói: “Vậy thì đi… Dẫn em đi xả tức “Đúng! Có ấm ức nhất định phải xã ra một chút, không nên để mãi trong lòng! Dựa vào cái gì mà nuông chiều bọn họ! Cho dù là ông nội ruột cũng không thể quá dung túng, nếu không thì sau này bọn họ chỉ càng làm những điều quá đáng hơn với chú thôi!”
Cô nhóc này nói đúng!
Ông nội anh chính là bị anh làm hư!
Ông cụ Lệ tức giận đến nữa đêm hôm qua cũng không ngủ được, vừa ngủ đến giờ ăn cơm trưa mới tỉnh. Khi Lệ Minh Viễn cùng Tô Noãn Tâm đến, ông ta đang được bà cụ Lệ hầu hạ ăn cơm.
Nhìn qua trạng thái tinh thần cả người đều không tốt.
“Ông chủ, cậu chủ dẫn cô Tô đến”.
Ông cụ Lệ nghe vậy, lúc này ngay cả cơm cũng không ăn được, tức giận đến nổi đem đũa đập vào bên trên bàn ăn hét lớn: “Tiểu tử thối kia còn dám trở về!”
“Ông nội, tại sao cháu lại không dám trở về? Người làm việc trái với lương tâm cũng không phải là con?” Lệ Minh Viễn đột nhiên xuất hiện trong phòng khách nói.
Ông cụ Lệ tức đến nổi cầm cây gậy lên, muốn quất lên người Lệ Minh Viễn.