Chương :
Bây giờ thằng nhóc kia che chở cho con bé kia giống như che chở cho con gái nhà mình vậy Nếu như không phải vì những chuyện này, thằng nhóc này có đến nỗi lạnh nhạt với cái nhà này như thế không?
Còn không phải đều do cô tạo nghiệp à!
Lam Thanh Như nghe vậy thì sắc mặt tái đi, không dám tiếp tục nói nhiều.
Ông cụ đã bắt đầu giận cá chém thớt rồi… vừa nhắc tới chuyện năm đó, bà ta liền hoàn toàn không còn mặt mũi.
Viên Cát Kỳ cười lạnh một tiếng nói: “Bố, chẳng phải thể sao… có điều không nhắc đến chuyện này nữa, bố cũng đừng tức giận, con bé Noãn Tâm còn trẻ mà, cũng chưa đến tuổi đăng ký kết hôn, nếu như Minh Viễn thật sự thích thì chúng ta cứ để hai đứa nó thử xem sao.”
“Về sau lỡ như không thành… thì tìm cách khác là được, hơn nữa con thấy con bé Noãn Tâm này rất tốt.”
“Gia cảnh bình thường có điểm tốt của gia cảnh bình thường, nếu như cưới về một bà chủ nhà họ Lệ quá lợi hại… cũng không dễ ở chung đâu!”
“Chẳng phải bổ hy vọng nhất là nhìn thấy người một nhà chung sống hòa thuận hay sao… trong nhà này người khó bảo nhất chính là Minh Viễn, nếu như Noãn Tâm gả vào đây.”
“Có quan hệ tốt với mọi người, về sau bằng lòng ở lại nhà, chẳng phải ngày nào Minh Viễn cũng sẽ về nhà hay sao.” Ông cụ Lệ nghe vậy lại cảm thấy cũng hơi có lý.
Nhưng nghĩ đến con bé này ăn nói ngông cuồng, nói những lời không thiết tha gì nhà họ Lệ bọn họ… còn cả thân phận gia đình nghèo khó kia, dù sao đi chăng nữa ông ấy cũng không thể mở miệng nói đồng ý được.
Dứt khoát vung tay một cái, không nói gì hết rồi lên tầng.
Lệ Minh Viễn thấy vậy thì không khỏi nhướng mày.
“Cảm ơn thím ba nói lời giúp đỡ”
Viên Cát Kỳ cười đến mặt mày xán lạn nói: “Minh Viễn nói gì vậy? Thím ba thực sự thích con bé Noãn Tâm này, khiến người ta yêu thích biết bao”.
Tô Noãn Tâm được khen bèn dở khóc dở cười nói: “Được rồi, vai em đã không mỏi nữa rồi… chú mau ngồi xuống ăn cơm đi, thím ba cũng ngồi đi.”
“Chao ôi, thím ba không quấy rầy vợ chồng son các cháu nữa, Minh Viễn à, Noãn Tâm vẫn chưa quen thuộc với nhà chúng ta, lát nữa ăn cơm xong cháu dẫn Noãn Tâm đi dạo xung quanh nhé, thím ba còn có việc nên không để ý các cháu được nữa”
“Thím ba cứ đi làm việc đi.”
“Noãn Tâm, nhớ mang những thứ này về nhé”
Vừa dặn dò xong câu này, Viên Cát Kỳ bèn rời đi.
Lúc đi ngang qua bên người Lam Thanh Như còn rất đắc ý mà hất mặt với bà ta một cái.
Lam Thanh Như tức giận không thôi, nhưng cũng biết dù hôm nay bà ta có nói thêm gì nữa cũng sẽ không có chỗ tốt gì.
Nói trắng ra là bây giờ ở nhà họ Lệ, ngoài ông cụ ra thì cái gì cũng do Lệ Minh Viễn làm chủ…
Mà người này, tuy là con trai bà ta nhưng… trong lòng lại hận bà ta.
Lam Thanh Như lặng lẽ xuất hiện, lại lặng lẽ rời đi, không có ai quan tâm.
Trên tầng trong thư phòng của ông cụ Lệ, ông cụ Lệ muốn bình tĩnh viết vài chữ to để bình tâm lại, nhưng còn chưa cầm bút lên thì đã thấy con dâu thứ của mình đứng ở cửa, gõ cửa một cái.
Ông cụ Lệ cau mày nói: “Vợ thằng hai có chuyện gì à?”
“Bố… con muốn đến nói cho bố biết chuyện của Minh Viễn, đồ cưới mà nó muốn con đã sắp xếp xong rồi, định đưa cho nó, nhưng đến cùng trong lòng con vẫn không cam tâm… dù sao, con bé Tô Noãn Tâm kia, đừng nói là con, chẳng phải đến cả bố cũng thấy không thuận mắt còn gì.”
“Gia đình nghèo khó cũng thôi đi, còn lăn lộn trong cái nơi như giới giải trí… nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhà họ Lệ chúng ta là gia đình quyền quý số một thủ đô đó!”
“Mặt mũi này không biết để vào đâu nữa.”
Ông cụ Lệ cau mày nói: “Vậy cô nói xem chuyện này nên làm thế nào? Bây giờ thằng nhóc kia che chở cho con bé kia giống như che chở cho con gái nhà mình! Tôi vừa nói muốn ra tay với con bé kia, thằng nhóc này bèn nói, nếu như tôi dám ra tay với người tôi thấy ngứa mắt, nó sẽ ra tay với người nó thấy không thuận mất!”
“Người mà nó thấy ngứa mắt trong cái nhà này là ai… chắc là trong lòng vợ thằng hai cũng biết rõ rồi chứ?”