Chương : Chú nghe lén em và mẹ nói chuyện
Tô Noãn Tâm lên án mẹ mình xong, bị mẹ bắt trở về phòng ngủ.
Cô ăn và không muốn đi.
“Mẹ, đêm nay con ngủ cùng mẹ không được sao? Lâu lắm rồi con không được cảm nhận cái ôm ấm áp của mẹ!”
“Tối hôm qua con đã ngủ cùng mẹ rồi, tối nay ngủ cùng Minh Viễn đi! Buổi tối mẹ đắp chăn cho con, sáng ngày ra đã không thấy đâu nữa! Tội này để Minh Viễn nhận đi!”
“Phụt… mẹ, con nào có, chú cũng chưa từng nói con có thói quen đá chăn!
“Đó là Minh Viễn chịu thương chịu khó, lười than vãn với con! Được rồi, trời không còn sớm nữa, ngày mai còn hẹ dì Lý ra ngoài dạo phố! Mẹ phải ngủ sớm mới được!”
Cuối cùng, Tô Noãn Tâm bị mẹ đẩy tay ra, ném khỏi phòng ngủ.
Tô Noãn Tâm buộc phải nghe theo.
Từ… lần trước chú bị trúng thuốc, cô trở thành thuốc giải, giữa hai người bắt đầu có chút xấu hổ.
Cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ.
Khi ở nhà lấy đồ gì đó, hai người không cẩn thận chạm tay nhau đều sẽ như bị điện giật hất tung ra. Còn nữa, nếu như chung chăn gối, trong đầu Tô Noãn Tâm sẽ không ngừng suy nghĩ bậy bạ.
Có có khả năng không kìm chế được cảm xúc rối rắm muốn nói chú thiếu mình một lần, phải bù lại…
Dù sao thì chủ nhà cô đẹp trai như thế, lại còn chung chăn chung gối gần như thế.
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm đau khổ, đi về phòng Lệ Minh Viễn, lại phát hiện ra bên trong không có ai.
Theo bản năng, cô nhìn về hướng phòng tắm, bên trong không bật đèn, chắc là cũng không có ở bên trong.
Lẽ nào chú vẫn tãn bộ dưới lầu chưa về?
Vậy thì còn chờ gì nữa.
Vội vàng lấy quần áo tắm rửa, sau đó ăn mặc hẳn hoi rúc vào trong chăn.
Vì vậy, khi Lệ Minh Viễn về phòng, trong nháy mắt cảm thấy có chút kinh ngạc. Cô nhóc này không ngờ nhanh như vậy đã ngủ rồi?
Vậy anh, vừa mới bảo người mua đồ ngọt về ăn vặt, giờ phải vứt đi sao?
Tô Noãn Tâm nhắm mắt lại nằm trên giường giả bộ ngủ, đột nhiên lại ngửi thấy một hương thơm đặc trưng của thức ăn.
Theo bản năng cô hít sâu một hơi, xác nhận không phải mình bị ảo giác, mà là trong phòng thật sự có mùi đồ ăn.
Ngay sau đó, Lệ Minh Viện ngồi lên giường cốc vào đầu cô, khiến cô giật mình.
“Chưa ngủ sao?”
“Chú… trên tay chủ cầm cái gì vậy?” Tô Noãn Tâm trực tiếp đánh trống lảng câu hỏi của Lệ Minh Viễn, mở miệng hỏi anh.
Lệ Minh Viễn giơ món đồ trong tay lên nói: “Canh đậu phộng, đồ nướng BBQ… muốn ăn không?”
“Buổi tối chủ ăn chưa no sao?” Còn mang đồ ăn khuya tới nữa?
Ngoài miệng thì hỏi như vậy nhưng động tác lại rất thành thật, nhận lấy đồ trong tay Lệ Minh Viễn, sau đó đặt lên tủ đầu giường, ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy một xiên nướng bắt đầu ăn.
Khóe miệng Lệ Minh Viễn run lên: “Ăn ngon không?”
“Cũng không tệ lắm! Nếu mà cay hơn nữa thì càng ngon!”
“Cay quá sẽ bốc hỏa đấy, nên giảm bớt cay”
“Chú không ăn sao?”
“Anh không đói bụng” Tô Noãn Tâm vừa cắn xiên thịt vừa bất ngờ hỏi: “Vậy chú… đặc biệt mua mấy món ăn khuya này cho em sao?”
“Bảo Lý Mạnh mua rồi mang tới đây”
“ẶC… sao chú lại biết em thích ăn những thứ này?”
“Lý Mạnh nói, con gái thích ăn những món này… nên đã mua”
“Nhưng vì sao đột nhiên chú lại mua những món này cho em?”
Lệ Minh Viễn cười như không cười nhìn cô: “Ở chỗ dì ghen tỵ với anh sao?”
“Ơ… chú nghe lén em nói chuyện với mẹ”