Chương : Chỉ một mình Tập đoàn Quốc Doanh có lẽ còn chưa đủ
Dẫn đến chuyện trên đường đi anh chẳng được ngó ngàng đến.
Càng dẫn đến chuyện ban đêm khi ngủ, trên giường lại có thêm một đứa trẻ.
Thói quen sợ người lạ của Minh Dao vẫn còn, ngoài Tô Noãn Tâm ra thì không chịu ngủ với bất kỳ người nào khác.
Tô Noãn Tâm không biết làm sao, chỉ đành dẫn cô bé cùng về phòng của ông chủ, cô ngủ ở giữa, Minh Dao ngủ bên ngoài, lại lấy thêm một cái mền hai người đắp chung.
Còn ông chú thì đắp cái mền lúc trước.
Vậy là, ông chú đáng thương của chúng ta, ngay cả người ban đêm gác chân quấy rầy anh cũng chẳng còn nữa.
Nhưng trên giường có thêm một người giành chỗ, khiến cô nhóc ngủ ở giữa lại cách anh một khoảng cách rất gần.
Chỉ cần động đậy một chút, có khả năng sẽ chạm đến chân tay nhau qua lớp chắn.
Tô Noãn Tâm vui mừng là Minh Dao lại không hề lạ giường, dáng vẻ ngủ ở bên người cô giống như là rất an tâm.
Đây coi như là, trong lòng đã sớm triệt để tán thành cô đi!
Trong nội tâm của cô bé, trừ mẹ ra, cô là người thứ hai có thể hoàn toàn tín nhiệm! em!” Thế cho nên sau khi Minh Dao ngủ, Tô Noãn Tâm khoe khoang với Lệ Minh Viễn: “Chú à, chú nhìn xem, Minh Dao rất ỷ lại vào “Ừm, rất có cảm giác thành tựu?”
“Đương nhiên! Người được người khác dựa vào chính là người khiến đáng để người ta tin tưởng dựa dẫm. Đúng là cảm thấy mình thật vĩ đại, rất lợi hại đấy! Tựa như chú vậy, cũng đặc biệt lợi hại, có thể khiến rất nhiều người ở lại”
“Ừm? Ví dụ như, người nào?”
“Em, còn có mẹ em, còn có thư ký Lý, còn có cô giáo của em, Ngô Thu nữa, hiện tại chẳng phải đang trốn dưới bóng mát của chú sao!”
“Vậy nếu có một ngày anh không chống đỡ được nữa thì sao?”
“Ồ, em chưa nghĩ đến. Nhưng chú à, sẽ không có ngày đó đầu đúng không?”
“Ừm, sẽ không đâu.” Bởi vì cô, nên sẽ không có ngày đó.
Anh có thể cho cô nhóc dựa vào cực kỳ lâu.
Rất có thể, sẽ là lâu như cả một đời, chỉ cần cô nhóc cần.
Nhưng trong bóng tối, Tô Noãn Tâm lại trầm mặc.
Cô đang nghĩ, nếu có một ngày, không thể dựa vào chú thì làm sao bây giờ?
Cô có thể trở nên mạnh mẽ kiên cường, để chú có thể dựa vào cô sao?
Nhưng có trở nên mạnh hơn cùng lắm cũng chỉ mạnh bằng chứ bây giờ!
Được rồi, trước hết vẫn là cố gắng kiếm tiền, để dù chú không có Tập đoàn Quốc Doanh thì cũng có đầy đủ tiền tiêu!
Mà Lệ Minh Viễn cũng suy nghĩ, muốn để cô nhóc dựa vào cả một đời, chỉ một cái Tập đoàn Quốc Doanh có lẽ còn chưa đủ.
Anh nghĩ, có lẽ giờ là lúc bắt đầu thực hành những suy nghĩ vốn có của mình. Trong bóng tối, Lệ Minh Viễn trằn trọc không ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của hai người một lớn một nhỏ bên người, anh bắt đầu lâm vào trầm tư. Trước kia, hình như anh cảm thấy tình trạng trước mắt đã đủ rồi. Nhưng bây giờ lại cảm thấy, trách nhiệm trên vai vô cùng quan trọng. Đột nhiên, liền có thêm nhiều người như vậy cần dựa vào anh.
Loại cảm giác này lúc trước chưa từng có.
Anh không khỏi cảm thấy nội tâm căng tràn, cảm giác được người khác dựa vào thật thích.
Khiến người ta cảm thấy bất luận làm chuyện gì cũng sẽ trở nên cực kỳ có động lực. Không còn là cái loại cảm giác một mình cô đơn.
Hôm sau ánh mặt trời tỏa chiếu, Minh Dao tỉnh lại thật sớm.
Lệ Minh Viễn cũng vừa vặn rời giường tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra liền thấy Minh Dao nhỏ đã tỉnh ngủ, nhưng lại không có đứng dậy.
Nhìn thấy anh đến, còn hướng về anh “Suyt” một tiếng.
Dùng khẩu hình miệng nói với anh rằng đàn chị còn chưa có tỉnh. Lệ Minh Viễn chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp bị hai cô nhóc này hòa tan.
Khóe môi không tự chủ mà vui vẻ cong lên, đi qua mở vali nhỏ của Minh Dao, cầm một bộ quần áo, đưa cho Minh Dao.
Sau đó nhỏ giọng nói: “Mặc vào đi, anh dẫn em đi đánh răng rửa mặt”