Chương
Lý Mạnh cảm thấy hình thức ở chung giữa tổng giám đốc nhà mình và bà chú tương lai rất kỳ lạ.
Đang cảm thấy không hiểu Nhưng có thể nhìn ra, tổng giám đốc đặc biệt nuông chiều bà chú tương lai.
Thời gian nửa buổi chiều đã qua, Tô Noãn Tâm uống hai cốc nước trái cây, đi vệ sinh ba lần, đánh bàn nhạc chục lần, đánh đến nỗi mệt rã rời.
Cuối cùng trực tiếp nằm trên số pha Lê Minh Viễn vẫn luôn xem văn kiện rồi ký tên, vốn trong văn phòng yên tĩnh thỉnh thoảng sẽ có tiếng động, nhưng anh đột nhiên phát hiện, một lúc rồi không có tiếng động nào.
Theo bản năng anh nhìn lướt về hướng sô pha, lập tức thấy cả người cô gái đang nằm ngủ trên sô pha.
Trong phòng có mở điều hòa không khí, nhiệt độ hơi thấp, mà trên người cô cũng không đắp cái gì, chỉ ghé vào gối ôm ở trên ngủ say sưa.
Lê Minh Viễn nhíu nhíu mày, đứng dậy đi vào phòng nghỉ riêng của anh, cầm chăn ở trên giường đi đến trước sô pha… Trực tiếp bỏ qua vị trí nhạy cảm không được nhìn bị lộ ra ngoài vì tư thế ngủ kỳ lạ của cô, đắp chăn lên cho cô, Chỉ cảm thấy nhóc con này có gan thật lớn, nơi xa lạ thế này cũng ngủ ngon như vậy.Trên khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, không không biết mơ thấy mộng đẹp gì, mà mang theo một nụ cười yên tĩnh.
Lê Minh Viễn nhìn thấy, khỏe môi bỗng nhiên có chút cong cong.
Nhóc con này, lúc ngủ vô cùng an tĩnh, giống như một cô gái thực thụ.
Tô Noãn Tâm ngủ đến chiều muộn mới tỉnh, sau đó lại phát hiện Lê Minh Viễn vậy mà vẫn ngồi ở đó như cũ, tư thế không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn bận bịu công việc.
Từ trên ghế sô pha ngồi dậy, cô lại phát hiện trên người mình có một tấm chăn màu khói xám.
Cô nghi ngờ hỏi: “Chú, là chú đắp à?”
“Lý Mạnh đắp.”
“À…” Tô Noãn Tâm lập tức kêu lên với bên ngoài cửa: “Thư ký Lý, cảm ơn anh.”
Lý Mạnh nghe thấy giọng nói, mangkhuôn mặt ngờ vực đến hỏi: “Hả? Tô cảm ơn tôi vì cái gì?” Lê Minh Viễn lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta: “Tôi để cậu vào rồi à?”
Phía sau lưng Lý Mạnh cảm thấy rét run, lập tức đi ra ngoài, còn biết điều cài cửa lại.”
Sợ hãi không biết dưới tình huống nào đã đắc tội với tổng giám đốc…
Tô Noãn Tâm đứng lên, gấp gọn chăn lông lại rồi đặt một bên, ngáp một cái nói: “Chú, mấy giờ rồi ạ?”
Tô Noãn Tâm vừa mới dậy, trong mắt còn có một tầng sương mù, nhìn cả người đều mơ màng.
Lệ Minh Viễn nhìn khuôn mặt mơ hồ của cô, dừng lại mấy giây, sắc mặt âm thẩm nghĩ: “Mình sẽ không nhìn đâu.”
“Thôi, đồ hẹp hỏi. Hỏi thời gian cũngvkhông nói.” Không biết có phải do vừa được ngủ đủ hay không mà cả người cô đều uể oải, không muốn động đậy chút nào.
“Chú ý giọng điệu của cô đi.”
Tô Noãn Tâm nhếch miệng hỏi: “Giọng của tôi như thế nào?”
“Không lễ phép!”
“Tôi vẫn luôn thế mà…. A…” Tô Noãn Tâm nói được nửa câu, đột nhiên nhìn thấy một đôi xăng đan thủy tinh được trưng bày dưới mặt bàn trà.
Nhìn kĩ mới phát hiện đó chính là đôi giày lúc trước cô nhìn trúng, nhưng lại không mua nổi, hai mắt sáng lên.
Bất chấp tiếp tục tranh luận với Lệ Minh Viễn, cô mở miệng dò hỏi: “Chú à, đôi giày này sao lại ở chỗ của chứ?”
“Mua.”Một người đàn ông như chú mua giày “Cô cảm thấy một người đàn ông như nữ làm gì?”
tôi, mua giày nữ về để làm gì?”
“Ai biết được chứ, dù thế nào cũng không phải vì chú thích nữ trang, bí mật mua về để tự đi sao?”
“Tô Noãn Tâm, cô nói linh tinh gì đấy!”
“Chỉ là đùa một chút thôi mà. Chú, đôi xăng đan này không phải chú mua tặng người khác à?”
Tặng người khác?
Đưa cho cô à?
Nghĩ cũng đừng nghĩ, cô chỉ có thể nhìn.