Chương : Vậy chú cười một cái đi…
Sau việc của Bạch Kỳ Sương, sự oán hận của Ngô Thu đối với Dương Tiêu Nam… phải nói là đã từng thích bao nhiêu thì càng oán hận bấy nhiêu.
Nhưng nhiều hơn là cảm giác thất vọng.
Tiếp xúc gần gũi với người này một lần nữa… trong lòng cô ấy rất hỗn loạn.
Cô ấy không hiểu tại sao Bạch Kỳ Sương lại có thể dễ dàng tha thứ cho mấy người đó như vậy, Vương Khả Di, Dương Tiêu Nam… tất cả bọn họ.
Bây giờ có vẻ đã hiểu hơn rồi.
Vì thời gian trôi qua khiến mọi thứ thay đổi… người ta đã già cả Việc tính toán mấy chuyện lúc còn trẻ đã không còn ý nghĩa gì nữa, mọi người đều đã già rồi Ngay cả Dương Tiêu Nam… từng rất sung sức, nổi đình nổi đám trong làng giải trí cũng bắt đầu xuất hiện những vết chân chim nơi khóe mắt.
Bất giác, Ngô Thu cảm thấy hơi xót xa.
Sau khi chụp ảnh tập thể cho mọi người…cô ấy mang theo tâm trạng phức tạp trả lại điện thoại cho Tô Noãn Tâm.
Nhưng Tô Noãn Tâm lại đẩy cô ấy đến bên cạnh Dương Tiêu Nam, nói: “Chị Ngô, đến lượt chị rồi! Em sẽ chụp cho hai người!”
Cú thúc này trực tiếp đẩy Ngô Thu vào vòng tay của Dương Tiêu Nam, Dương Tiêu Nam gần như vô thức… ôm lấy.
Sự va chạm thân thể ngắn ngủi khiến hai người vốn đã rất quen thuộc với nhau lần lượt biến sắc.
Ngay sau đó, cả hai đều lùi lại một bước để giữ khoảng cách.
Ngô Thu cười nhẹ: “Chị không hâm mộ anh ta, chụp chung làm gì chứ!”
Bạch Kỳ Sương ở bên cạnh nói đùa: “Không biết là ai đã phải lòng Dương Tiêu Nam trước, cả ngày ở trên giường nghiên cứu cách tiếp cận người ta với tớ.’ Dương Tiêu Nam nghe vậy, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên Lúc đầu… rõ ràng là anh ta chủ động theo đuổi cô ấy trước.
Ngô Thu gần như tắt thở khi nghe những lời này.
Một cặp mắt nhìn chăm chãm Bạch Kỳ Sương.
Bạch Kỳ Sương cười nói: “Làm gì vậy, một đống tuổi rồi mà vẫn còn thấy xấu hổ à!
Dương Tiêu Nam, tôi nói với anh, ban đầu cái đứa này nhìn trúng anh… sau đó tìm cách để lại gần anh, ngày nào cũng ăn diện đẹp đẽ, tích cực thu hút sự chú ý của anh… sau này anh thực sự đã bị cắn câu”
Dương Tiêu Nam lập tức ngẩn ra, lẳng lặng nhìn Ngô Thu.
Ngô Thu tức giận đến mức giậm chân: “Bạch Kỳ Sương, cậu đừng có nói linh tinh!
Không phải như vậy!”
Đạo diễn Khương cười nói: “Được được được… không khí tối nay thật tốt”
Sau đó khoan khoái đi chào hỏi mấy diễn viên lão làng, đêm nay Dương Tiêu Nam nhất định phải say!
Ngô Thu cũng không bỏ qua!
Lệ Minh Viễn ở bên cạnh nghe xong, khóe miệng giật giật, bàn tay lạnh lão đột nhiên bị thứ gì đó tóm lấy, không khỏi giật mình.
Quay đầu lại, đã thấy cô nhóc đang đứng sau lưng, mỉm cười nói: “Chú, chú có lạnh không?”
“Không lạnh”
“Nhưng tay rất lạnh mà”
“Nhưng người không lạnh.”
“Thật sự không lạnh sao?”
“Ừm… hai thịt cừu nướng nguyên con, hai con cá nướng… sau đó một ít thịt nướng, rượu, anh đã nhờ Lý Mạnh lấy từ hầm rượu ở nhà, chắc là gần đến rồi”
“Oa… chú chuẩn bị tốt như vậy sao! Cám ơn chút Tối nay… thật sự rất vui”
“Rất vui?”
“Cực kỳ vui… lâu lắm rồi mới thấy vui như vậy! Chú nhìn xem, Dương Diễm và Xuân Mạn đang bám lấy ảnh đế Tiêu giống như hai đứa ngốc vậy, ha ha ha… Dương Diễm còn mắc cỡ nữa!
Lệ Minh Viễn nhìn, cười nhẹ nói: “Ừm… rất vui “Vậy thì chú ơi, chú có vui không?”
“Cùng tạm..” Giống như cô nhóc vui thì anh cũng sẽ vui vẻ “Vậy chú cười một cái đi Lệ Minh Viễn cong môi nói: “Cười rồi”
“Chú biết cười không?”
“Quên đi, không làm khó chú nữa!”
Nói xong liền nhảy chân sáo rời đi Ánh mắt của Lệ Minh Viễn vẫn nhìn theo cô.
Có vẻ như, từ trước đến giờ chưa từng như vậy, nửa đêm không ngủ… ở vui vẻ cùng với một nhóm người như vậy.