Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Hu hu hu… vợ không cần tôi nữa
Tô Noãn Tâm cười khan: “Ha ha ha, đạo diễn nói quá rồi! tôi mới là người phải mời anh mới đúng! Những đạo diễn tận tâm như anh gần như đã tuyệt chủng trong giới! tôi rất ngưỡng mộ anh!”
“Nào, tôi kính anh!”
Bạch Kỳ Sương cũng cười nói: “Mặc dù tính tình đạo diễn Khương không tốt, nhưng những cảnh quay do anh ấy sản xuất chắc chắn là hàng đầu!”
“Ha ha ha, có thể có được câu này của ảnh đế Bạch! Nhớ hồi đó chúng ta đều là người mới… cô là diễn viên mới, Ngô Thu là quản lý mới, lúc đó, danh tiếng còn bình thường… còn Dương Tiêu Nam, khi còn trẻ đã bay cao như diều gặp gió.
Lúc đó, ảnh đế nhỏ tuổi nhất chính là anh tạt”
Dương Tiêu Nam gần như đã say khướt, vội xua tay: “Đâu… điều kiện gia đình tôi bình thường, lúc đó tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn…diễn nhiều phim hơn để tích lũy thêm danh tiếng… sau này lúc cưới vợ còn dùng tới”
“Không thể vì điều kiện lúc sinh ra kém mà lấy vợ về rồi để cô ấy chịu khổ với mình được…
“Nhưng anh đã kiếm được nhiều tiền như vậy… vợ đâu?”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, Dương Tiêu Nam bị hỏi đến đỏ cả mắt, nói với vẻ mặt chua xót như một đứa trẻ: “Làm chuyện sai, vợ không cần tôi nữa…”
Mọi người nghe xong, tâm tình phức tạp, đều nhìn về phía Ngô Thu.
Ngô Thu xấu hổ nằm vật ra bàn.
Thái độ rõ ràng là… tôi say, tôi không biết gì cả.
Hoàn toàn có tâm lý trốn chạy.
Dương Tiêu Nam say rượu nhìn Ngô Thu đang nằm trên bàn, chua xót nói: “Vợ ghét tôi rồi… không cần tôi nữa, đời này không cưới được vợ nữa rồi…”
Ngô Thu giả vờ say nhưng vẫn tỉnh táo: “
Dương Tiêu Nam, nếu anh còn nói lung tung nữa, ngày mai bà đây sẽ tính sổ với anh.
Dương Tiêu Nam càng nói càng ấm ức.
Lặng lẽ đứng dậy khỏi bàn ăn, xoa xoa thái dương, cau mày nói: “Tôi hơi chóng mặt… tôi phải đi trước đây, mọi người cứ tiếp tục”
“Hu hu hu… vợ không cần tôi nữa”
“Dương Tiêu Nam, con mẹ nó anh say rượu rồi nói lung tung cái gì vậy!”
“Vợ quát tôi kìa…
“Chết tiệt, ai là vợ của anh? Còn dám gọi lung tung nữa là tôi giết anh!”
“Em là vợ của anh… cả đời này không còn ai nữa… ở đây, ở đây, đều là em… không còn ai nữa” Dương Tiêu Nam say khướt, chỉ vào mắt và tim của mình nói.
Ngô Thu hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi chóng mặt quá, tôi đi đây”
Nói xong liền muốn bỏ của chạy lấy người.
Dương Tiêu Nam vội vàng chạy tới, trực.
tiếp quỳ trên mặt đất, ôm đùi cô ấy nói: “Vợ, đừng đi… anh sai rồi, thật sự sai rồi… em không thể tha thứ cho anh một lần sao?
“Sau này anh sẽ không lặp lại nữa… anh sẽ làm theo ý của em, giống như người thân, em muốn tốt với cô ấy như thế nào thì anh cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy như chính người thân của mình, được không…”
Phải nói rằng một người đàn ông say rượu và tỏ ra yếu đuối trông thực sự rất đáng thương.
Đây là còn từng là thiên tài diễn xuất, ảnh đế trẻ tuổi nhất!
Cứ như vậy, không chút do dự mà quỳ xuống đất… lòng tự trọng hay cái gì khác đều đã bị quăng ra sau đầu.