Chương : Tổng Giám Đốc, Anh Thực Sự Là Con Rể Tốt Quốc Dân
Lý Mạnh thấy tâm trạng của anh không tệ, thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn là thành cũng ở Tô Noãn Tâm, mà bại cũng do Tô Noãn Tâm.
Tâm trạng hiện tại của tổng giám đốc, có liên quan đến biểu hiện của Tô Noãn Tâm. Cô Tô nghe lời ngoan ngoãn, thì tổng giám đốc sẽ nói chuyện vui vẻ với mọi người.
Cô Tô nếu làm cho vị này tức giận, thì sẽ có cả đám người chịu tai họa.
“Điều tra ra chưa?” Lệ Minh Viễn đợt nhiên chủ động hỏi.
“Người hạ thuốc cô Tô sao?”
“Um.”
“Trước mắt thì phát hiện được hai người tương đối đáng nghi, vẫn còn trong quá trình điều tra. Phía sau chuyện này nhất định có người sai khiến, chỉ sợ không dễ gì điều tra ra.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Bất luận như thế nào, thì cũng phải điều tra ra được là ai làm.
“Tổng giám đốc yên tâm, đây là một mối họa ngầm, nhất định không thể để lại!”
“Tần Viên mất tích rồi sao?”
“Chuyện này. Chỉ sợ là chuyện do Tần Kiên sắp xếp Lệ Minh Viễn cười lạnh lùng: “Ông ta có thể bảo vệ được nhất thời, còn có thể bảo vệ được cả đời sao?”
Nếu như Tần Viên thật sự ngừng lại, thì ông ta sẽ không ngần ngại mà buông tha cho cô ta.
Nhưng loại tính cách như Tần Viên, vốn dĩ chẳng thể dừng lại được lâu.
“Cô nhóc ở bên đó, tiếp tục phải người bảo vệ trong âm thầm”
“Tổng giám đốc yên tâm, hai người lúc trước làm việc rất tốt, luôn theo sát bên cạnh cô ấy. Lệ Minh Viễn gật đầu: “Dì Tô đi làm vẫn thuận lợi chứ?”
“Bà Tô tính tình rất hòa đồng, mối quan hệ với các đồng nghiệp cũng rất tốt, năng lực làm việc dường như cũng không tệ, gần đây hình như bà ấy bị cấp trên để ý.
Lệ Minh Viễn lập tức hiểu ra, thản nhiên nói: “Cấp trên của bà ấy? Trưởng phòng tài vụ sao?”
“Trưởng phòng tài vụ, là sếp của cấp trên bà ấp.
Cấp trên trực tiếp của bà ấy, phó tổng thanh tra bộ phận tài vụ, Lý Vân Ca, người này có năng lực, nhưng hơi hẹp hòi. Đã làm ở công ty năm năm, vẫn là một phó thanh tra, tổng thanh tra của bộ phận tài vụ, lại sắp nghỉ hưu. Cô ta đoán chừng sẽ bị người khác cản đường, đoạt đi vị trí này, trong công việc thường làm khó khăn cho bà Tô, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
“Dì Tô, có biết không?”
“Đối với bà Tô, lúc đầu tôi cứ cho rằng, bà ấy chỉ là một bà nội trợ trong một gia đình bình thường. Tính cách lại hòa đồng, nhưng thực tế tôi đã nhìn lầm rồi. Tổng giám đốc à, mẹ vợ tương lai của anh, vậy mà lại là một người phụ nữ chuyên nghiệp điển hình, rất thành thạo những âm mưu chốn công sở.
Ứng phó có thừa, còn không để lại dấu vết, đấy là những phản đoán của những người tôi phải đi quan sát” Lệ Minh Viễn gật đầu: “Chú ý nhiều một chút, dì Tô sức khỏe vừa mới hồi phục, không nên bị tức giận, có bất kì tình huống gì đều phải lập tức báo cáo cho tôi.”
“Được, tổng giám đốc anh thật đúng là con rể quốc dân!”
Lệ Minh Viễn nhìn anh ta với một ánh mắt lạnh lùng mà nói: “Còn chuyện gì báo cáo nữa không?”
“Hết rồi.”
“Không có thì cút ra ngoài đi.”
“Tôi đi” Không phải là đang khen anh sao ?
Tại sao lại như giẫm lên miếng sắt vậy.
Lý Mạnh mặt mũi xám xịt mà rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc, thì anh ta nhận được một cuộc điện thoại.
“Không hay rồi, thư ký Lý. Anh bảo tôi giúp anh để ý đến Tô Ngọc Mỹ, quả nhiên xảy ra chuyện rồi, bên phía bộ phận tài vụ có một số liệu rất quan trọng, đã xảy ra sơ suất. Phó tổng thanh tra Lý cực kỳ tức giận, đang đuổi bà ấy đi .
Lý Mạnh khẽ chau mày: “Người đi rồi sao?”
“Vẫn chưa. Tô Ngọc Mỹ này tính ngược lại cũng khá ngang bướng, một mực nói phần số liệu đó, không phải do bà ấy ghi chép, chuyện này giờ đã kinh động đến trưởng phòng rồi”
Trưởng phòng tài vụ? Ông ta có thái độ ra sao?
“Xem ra chuyện này liên quan khá lớn. Số liệu đã báo lên cấp trên, trưởng phòng tài vụ cũng đang nổi giận! Hôm nay nhất định phải để những người trong bộ phận giải quyết chuyện này.”