Chương : Tô Ngọc Mỹ thăng chức
Lý Vận Ca cười khổ não: “Là tôi sai, chỉ cần tôi có thể tiếp tục ở lại đây làm việc, tôi đảm bảo, sau này sẽ chung sống hòa thuận với mọi người.”
“Được rồi, tổng thanh tra Lý, mọi người đều không tính toán với cô. Chúng ta cùng đợi kết quả đi.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Quốc doanh, Lý Mạnh đang báo cáo chuyện hôm nay cho Lê Minh Viễn. Lệ Minh Viễn khẽ chau mày: “Đây là chuyện mà anh nói, tất cả đều ổn đấy ư?”
“Đây cũng xem như chuyện đột nhiên xảy ra. Nhưng mà rất nhanh đã báo cho tôi, nên tôi lập tức xuống đó để xử lý.
“Sa thải Lý Vân Ca đi, bộ phận tài vụ nên gánh trách nhiệm gì, thì phải nhận trách nhiệm đấy!”
“Chuyện này…nhưng bà Tô, hình như rất đồng tình với tổng thanh tra Lý, muốn nói hộ cho cô ta, và muốn tìm cách khắc phục sai lầm này. Chỉ cần cuộc họp trì hoãn một tuần, bộ phận tài vụ có thể tăng ca để làm lại toàn bộ số liệu đó.
Lệ Minh Viễn gõ gõ vài nhịp trên mặt bàn: “Dì Tô sức khỏe không được tốt, không thể quá mệt nhọc”
“Vì thế cuộc họp vẫn tiếp tục? Hình phạt vẫn như cũ tổng thanh tra Lý đó. Bà Tô hình như rất đồng cảm với hoàn cảnh gia đình cả cô ta, bởi vì cô ta có một người chồng tàn tật, đứa con gái lại sốt cao nên mới dẫn đến sai sót trong công việc. Dù thế nào thì cũng là mẹ vợ của anh, tất nhiên phải cho người ta thể diện.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tiếp tục giữ lại làm việc thì dược, nhưng phải trừ đi một tháng lương, tiền thưởng cuối năm giảm đi một nữa, hạ cấp xuống làm nhân viên bình thường”
Đãi ngộ lương thưởng của tập đoàn quốc doanh đối với các nhân viên tuyệt đối là tốt nhất, nhưng yêu cầu cũng tuyệt đối nghiêm khắc.
Nếu không phải vì thái độ của Tô Ngọc Mỹ, thì Lý Vân Ca đã bị khai trừ rồi.
“Còn vị trí phó thanh tra thì sao?”
“Dì Tô có thể đảm nhiệm không?”
Nếu như làm thanh tra, thì bất kì chuyện gì cũng có thể phân phó cho người khác khác đi làm.
Thì cũng không quá mệt nhọc.
“Nghe nói bà Tô cõ bảy năm kinh nghiệm trong lĩnh vực tài chính, tôi cảm thấy có thể thử xem “Vậy thì cứ sắp xếp vậy đi.”
“Được, tổng giám đốc.
Kết quả cuối cùng được đưa ra, sắc mặt của bộ phận tài vụ đều rất khó coi.
Tổng giám đốc không cho bọn họ cơ hội khắc phục. Mặc dù Lý Vân Ca được ở lại, nhưng lại bị giảng cấp, giảm một tháng lương thì không nói, tiền thưởng cuối năm còn giảm đi một nửa.
Nhưng cả bộ phận tài vụ của bọn họ, đều phải đợi trách phạt, sau cuộc họp ngày mai mới đưa ra kết quả.
Chẳng khác nào là, cả bộ phận tài vụ bọn họ đều bị Lý Vân Ca liên lụy.
Cũng không biết, có giảm tiền thưởng cuối năm của bọn họ hay không!
Do đó, những người ở trong văn phòng đều nhìn Lý Vân Ca với sắc mặt rất khó coi, ngay cả những người đã giúp đỡ cô ta trước đây, hiện tại cũng cau mặt nhăn mặt với cô ta. Nhưng Lý Vân Ca đã thỏa mãn rồi.Vẫn còn có thể tiếp tục, thì vẫn còn cơ hội làm việc kiếm tiền.
Mà mọi người đối với một người nhân viên mới như Tô Ngọc Mỹ, chuyện thăng chức lên làm phó thanh tra, trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có chút không phục. Chỉ có hai người đồng nghiệp có quan hệ tốt với Tô Ngọc Mỹ, một người thì chúc mừng bà, nói tối nay nhất định sẽ chúc mừng bà thăng chức.
Tô Ngọc Mỹ nào đâu có biết, là chính Lệ Minh Viễn chiếu cổ đến bà ta.
Nếu không thì cho dù bà ta có năng lực để thăng chức, thì trong một công ty lớn như vậy, nếu như không đạt được trình độ của nhân viên lâu năm, thì đừng nói đến thăng chức. Nhưng bổ nhiệm đã trực tiếp ban xuống, bà ta chỉ có thể nhận Ngày hôm đó, thì cùng với Lý Vân Ca hoán đổi phòng làm việc, bản thân có phòng làm việc riêng, ngược lại cảm thấy cũng rất thoải mái.
Mọi người cho rằng, là bà ta suýt chút nữa bị người ta vu oan hãm hại, chịu ủy khuất, nên công ty bồi thường cho bà ta.
Trưởng phòng cũng rất không hiểu, lúc Lý Mạnh bước vào phòng tài vụ, hỏi: “Công ty có nhiều người làm việc lâu năm, tại sao lại để cho một nhân viên mới như Tô Ngọc Mỹ thay thế vị trí phó thanh tra? Điều này khiến cho những người nhân viên lâu năm suy nghĩ như thế nào?”