Chương : Chú ra tay, một người chống mấy người
“Trời lạnh như vậy, vào nhà rồi nói. Hơn nữa, chú một khi ra tay, một người chống mấy người, chắc chắn không có việc gì.
“Chắc chắn như vậy sao?” Cô nhóc này thật ra rất coi trọng anh.
“Chẳng lẽ em đoán sai sao? Cô giáo của em xảy ra chuyện gì?”
Tô Noãn Tâm có chút khẩn trương nói.
Thôi vẫn là không đùa nó nữa.
“Không có việc gì, chỉ là công ty bị phá, nhưng Kỷ Vân Như sẽ bồi thường.”
“Kỷ Vân Như thật đáng ghét! Vậy sau này, bà ta còn đến tìm cô giáo em gây phiền toái không?”
“Lục Viễn Phương nếu đe dọa hiệu quả, trong thời gian ngắn thì chắc sẽ không đâu.”
“Lục Viễn Phương cũng đi sao?”
“Ừm .Ông ta nói, Kỷ Vân Như còn dám động đến Bạch Kỳ Sương, ông ta liền điều động vệ sĩ đến bên cạnh.”
“Hả! Việc này có tác dụng không?”
“Còn tùy, Kỷ Vân Như có coi trọng những người xung quanh bà ấy không? Nếu đủ coi trọng ông ta sẽ thận trọng.”
“Được rồi.
Không có việc gì là tốt rồi, chú chúng ta mau vào nhà, cùng thím Lý nấu bữa tối thôi!
Chắc chắn sẽ rất ngon!”
“Được.”
Nhìn thấy hai người dắt tay vào nhà, To Ngọc Mỹ cười nói: “Minh Viễn về rồi!”
“Con đi thay quần áo, rồi xuống ăn cơm sau.”
“Chú đi nhanh đi, chủ không xuống mẹ em nhất định sẽ không cho ăn cơm, em đói chết mất Lệ Minh Viễn bật cười nói: “Anh sẽ đi nhanh đây!” Minh Dao có chút lo lắng nói: “Anh Lệ, mẹ em không có việc gì chứ?”
“Yên tâm có bố em bảo vệ. mẹ em sẽ không có việc gì.
Minh Dao kinh ngạc nói: “Bố em cũng đi sao?”
“Um.”
“A.bố mẹ em ở cùng nhau rồi.”
Lệ Minh Viễn sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm lập tức tiến lên nói: “Minh Dao người lại hỏi anh ta cái gì đâu! Bố em bây giờ là người đã có vợ, không thể ở cùng với mẹ em được.”
Minh Dao lập tức thất vọng nói: “Em biết rồi.”
“Minh Dao ngốc, chị muốn nói là. Hiện tại không thể, nhưng về sau thì chưa chắc. Nếu bố em đủ yêu mẹ em, chắc chắc sẽ vì cô ấy mà cố gắng!” Minh Dao lúc này mới có một tia hi vọng, nó nhưởng mi nhìn Tô Noãn Tâm đầy mong đợi nói: “Vậy liền có hi vọng rồi?”
“Đúng, có hi vọng, nhưng không chắc chắn!” Người còn sống, đều phải có hi vọng, vậy mới có động lực.
Tô Noãn Tâm không muốn Minh Dao quá lạc lõng nên mới nói như vậy.
“A! Có hi vọng là được rồi!”
Lệ Minh Viễn thấy vậy, nhưởng mày, bước lên cầu thang thay quần áo.
Lục Viễn Phương cùng Bạch Kỳ Sương.
Anh thấy.
Nhà họ Lục cục diện rối rắm. Lục Viễn Phương nhiều năm như vậy cũng chưa để ý rõ ràng.
Lại thêm một Kỷ Vân Như chết tiệt, Lục Viễn Phương đời này đừng nghĩ chuyển mình.
Đặc biệt là trong tay Kỷ Vân Như còn nắm trong tay vài con át chủ bài.
Nếu Kỷ Vân Tiêu tỉnh, Lục Viễn Phương càng đừng nghĩ đến việc trở mình.
Sáng thứ hai, Tô Noãn Tâm sau khi được Ngô Thu gọi điện, sợ hãi gọi cho đạo diễn Khương.
Đạo diễn Khương ở đầu dây bên kia tỏ vẻ: “Được chưa vậy, chúng ta đi thử giọng thử đi. Bây giờ sợ chết đi được.
Tô Doãn Tâm cười khổ nói: “Đạo diễn Khương ông vừa nói, tôi liền cảm thấy đáng sợ. Ông Ngô kia, tôi trước đây từng nghe cô giáo nói qua”
Đạo diễn nổi tiếng thế giới, tính tình có tiếng xấu xa. Ông tại sao lại đột nhiên coi trọng tôi? Để tôi đi thử vai?
“Chuyện này nói ra, chuyện này trách tôi, ông ta nhờ tôi giúp tìm diễn viên, tôi liền nói ra cô. Có thể trong lời nói của tôi rất xem trọng cô, ông ta liền có ấn tượng. Cô nhóc cô trước tiên đừng có sợ, ông ta tuy rằng tính tình kém một chút, nhưng nhân phẩm không tồi, phàm là người có thể để ông ta nhìn trúng, tiền đồ của cô sau này liền không cần phải lo”
“Lợi hại như vậy sao”