Chương
Lệ Minh Viễn, vậy mà lại là anh. Nhưng mà Lệ Minh Viễn có vợ chưa cưới khi nào? Anh ta sao lại không biết?
Tiêu Bảo Dương nhíu mày nói: “Tôi không nghe hiểu ý của cô. Lệ Minh Viễn sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với nhà họ Tiêu tôi?”
“À. Bởi vì tôi đã nhắc với anh ấy!”
“Cô là một người phụ nữ, thuận miệng nhắc tới với anh ta, anh ta liền cảm thấy hứng thú sao?” Tiêu Bảo Dương nói, có chút trào phúng.
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm khổ sở nhìn Lệ Minh Viễn lái xe nói: “Chú. Anh ta hình như không tin lời nói của em”
Lệ Minh Viễn cũng ở đây?
Vẻ mặt Tiêu Bảo Dương khẽ biến.
Ngay sau đó, Lệ Minh Viễn tiếp nhận điện thoại trong tay của Tô Noãn Tâm nói: “Lời của cô nhóc không đáng tin sao? Cần tôi tự mình nói với cậu?”
Nghe đầu kia điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói tràn ngập uy nghiêm, sắc mặt Tiêu Bảo Dương khẽ biến, nhíu mày nói: “Lệ Minh Viễn sao?”
“Đúng vậy, là tôi.”
“Thực sự có hứng thú với mảnh đất đó của nhà họ Tiêu sao? Nhà họ Lệ không phải không đầu tư vào mấy dự án bất động sản ư?”
“Cô nhóc nhà tôi gây họa, tôi giúp em ấy chùi mông. Không được sao?”
Tô Noãn Tâm nghe vậy, vẻ mặt đỏ bừng, thở phù phù nói: “Chú, chú nói hươu nói vượn cái gì đấy!”
Còn chùi mông. Gì chứ, nghe muốn đánh người ghê.
Vẻ mặt Tiêu Bảo Dương nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Lệ nếu thật sự cảm thấy hứng thú. Ngày mai gặp mặt đàm phán được không?”
“Cô nhóc vừa nói rồi, sáng mai. Gặp ở văn phòng tổng giám tập đoàn Quốc Doanh, tổng giám Tiêu nhớ mang theo tài liệu dự án cụ thể “
“Được, vậy không quấy rầy tổng giám đốc Lê nữa, ngày mai gặp”
Cúp điện thoại, Tô Noãn Tâm nhanh chóng đoạt lại điện thoại, còn thuận tiện huých một chút trên cánh tay của Lệ Minh Viễn, trừng mắt nói: “Chú thối tha! Cho chú nói bậy này!”
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Đánh anh?”
“Chú cần phải đánh! Em không biết xấu hổ sao! Trước mặt người ngoài nói chùi mông cho em. Chú còn nói em không có bộ dạng con gái, chú mới không có chút bộ dạng bậc cha chú!”
“Anh là bậc cha chú?” Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy hỏi ra tiếng.
Tình cảm ở trong mắt cô nhóc. Anh vậy mà vẫn là bậc cha chú?
Anh già như vậy sao! “Chú cho dù không phải cha chủ của em, cũng lớn hơn em chín tuổi đấy! Kém ba tuổi liền lớn hơn em một vòng Lần này thì bỏ qua, sau này chú còn dám trước mặt người ngoài nói như vậy, em liền nhéo thắt lưng của chú!
Chỗ đó của anh rất mẫn cảm!”
Mi tâm Lệ Minh Viễn hơi nhảy lên, yết hầu không hiểu sao có chút khô khốc.
“Làm sao em biết. Eo của anh rất mẫn cảm?” Tô Noãn Tâm hơi mặt đỏ nói: “Bởi vì, lần đó, lúc chú dùng thuốc Đông y, em càng bóp cho chú. Chú lại càng hưng phấn, em tự mình ngộ ra! Cho nên chủ, chủ nhất định rất sợ ngứa.
Vẻ mặt Lê Minh Viễn trở nên có chút kỳ quái quay đầu quét mắt nhìn cô một cái nói: “Nhớ rõ như vậy sao?”
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm đỏ lên nói: “Cũng không phải cố ý nhớ rõ, là đột nhiên nhớ đến. Chú…chú ít trêu ghẹo em đi!” Cô nhóc thẹn thùng.
Nhưng…xe này rõ ràng là cô lái trước mà Tâm tình bây giờ anh hơi phức tạp.
Trái tim của Tô Noãn Tâm gần như không tự giác đập nhanh hơn, trên đường, cũng không dám nói lung tung nữa. Sau khi về nhà, Tô Ngọc Mỹ và thím Lý đều đã ngủ từ s.
Đi theo đẳng sau lưng của Lệ Minh Viễn, cùng nhau vào phòng.
Khoảng thời gian trước, bởi vì có sự tồn tại của Minh Dao, hai người cũng chưa từng ở chung một mình.
Lúc này đột nhiên, sau khi lái xe ở trên đường lại ở chung một mình, bầu không khí không hiểu sao trở nên hơi kỳ lạ.
“Chú em tắm rửa trước! Em buồn ngủ rồi, em muốn tắm xong đi ngủ sớm một chút!”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Ừ, anh xuống lầu chờ em.