Chương
Trên lầu, trong thư phòng của ông cụ Lệ, ông cụ Lệ bị Lệ Minh Viễn nhìn thẳng đến độ kém chút nữa, ông đã không ngẩng đầu lên được.
Cuối cùng không chịu được nữa, ông thở phì phò, trợn mắt nói: “Dừng lại! Ông biết chuyện này là do thím hai của con gây ra. Mặc dù không tham gia cùng, nhưng ông chấp nhận cho con làm việc đó!”
“Ông nội vui lòng đồng ý thật tốt.”
Ông cụ Lệ tức giận nói: “Chỉ một lần này thôi! Lần sau con không thể vô phép như vậy nữa! Việc này cứ tính như vậy đi! Ông nội của con kinh thường nhất chính là việc dùng thủ đoạn bất chính. Đối phó với một cô gái như vậy cũng chính là thím hai của con, lòng dạ ác độc không gì sánh được. Tàn ác với con mình chưa đủ, thậm chí, còn tàn ác với cả người khác. Đời này, việc ông hối hận nhất chính là để cho bố con kết thông gia với nhà họ Lam. Hại người chính là hại mình.
“Ông nội thật là thương con. Về sau, con sẽ tự mình bảo vệ cô ấy! Không làm tổn thương cô ấy đã là đủ rồi. Đối với con, sự tồn tại của cô ấy không còn giống với trước kia nữa rồi!”
Ông cụ Lệ trợn tròn mắt nói: “Cái gì không còn giống với trước kia cơ? Chuyện này xảy ra cách đây đầu có lâu đâu.
Lệ Minh Viễn chỉ vào trái tim của mình nói: “Cô ấy đã đi vào chỗ này rồi con không thể đánh mất cô ấy được.”
Ông cụ Lệ tức giận nói: “Đúng là đám người trẻ các con mà! Ông nội của con còn nhìn không thuận mắt nhóc con kia nữa kìa!”
“Nhưng ông nội không có cách nào khác nếu nhóc con kia nổi giận, ngay cả ông Ngô, cô ấy cũng dám oán hận ông ấy “Ông Ngô?”
“Chính là cái vị mà ông nội nghĩ tới đó cháu gái ruột. Ông nội! Nếu ông không muốn lão tổ tông đó mắng ông, con nghĩ, ông tốt nhất là nên giữ yên lặng.
“Cháu gái ruột? Nhóc con đó là con của Kỳ Vân Tiêu sao? Thật sự?”
“Ông Ngô không hoài nghi bất kỳ điều gì cả, đôi mắt kia rất giống với đôi mắt của em gái ông ấy, Ngô Anh Thư, thậm chí là giống y đúc với đôi mắt của Kỳ Vân Tiêu “Sao Kỷ Vân Như không nhận ra?”
“Bà ấy không thích nhóc con, theo bản năng liền phủ nhận sự thật.điều này cũng rất bình thường. Mặc dù ông Ngô đã lớn tuổi, nhưng đôi mắt của ông ấy vẫn rất rõ ràng, sẽ không nhận lầm người đâu”
“Vậy, nếu nhóc con đó là con cháu của nhà họ Kỳ thì phải làm làm sao đây? Nhà họ Kỳ sẽ thành cái gì?”
Lệ Minh Viễn không khỏi cười lạnh: “Hoàn cảnh của nhà họ Kỳ, ông nội không cảm thấy Kỷ Hoài An rất không tệ à? Nếu nhóc con đó trở về, tất cả sẽ không còn giống như trước nữa”
“Thằng nhóc con nói nhảm cái gì vậy! Nếu như.
bố của nhóc con đó còn sống, ông ấy sẽ là người năm quyên nhà họ Kỳ!”
Mặc dù Kỳ Vân Tiêu tài giỏi, vang danh khắp thủ đô, tưởng chừng như không gì có thể đánh bại được ông nhưng chẳng phải ông đang là người thực vật sao! Sau này ông có thể tỉnh lại hay không vẫn là một câu hỏi khó trả lời!
Ông bà của nhóc con kia đã đều qua đời rồi nhóc con lại có quan hệ thù địch với Kỷ Vân Như, cùng lắm bà ta chỉ coi cô như là một bé gái mồ côi thôi, vậy thì có tác dụng gì?
“Ông nội coi trọng tiền tài, con coi trọng tình cảm. Mặc dù ông nội một tay nuôi con lớn, nhưng ông nội chăn hản biết rằng, vì sao con lại nặng tình như vậy”
Ông đương nhiên là biết rồi, từ nhỏ đến lớn, thứ mà anh thiếu thốn nhất chính là tình cảm Bây giờ ở bên ngoài, anh gặp được một chút dự hoặc liền không thể kìm chế chính mình!
Rốt cuộc thì nhóc con kia tốt ở chỗ nào chứ!
“Ông nội, con đã nói rất rõ ràng rồi. Nhóc con kia cũng không có kém cỏi giống như tưởng tượng của ông. Sau này, khi ông không bài xích, ghét bỏ cô ấy nữa, ông sẽ biết được cô ấy tốt như thế nào.
Mặt khác, cô ấy vẫn chưa biết đến thân phận của mình, chỉ nghĩ mình là một người bình thường, xứng với gia thế của nhà họ Lệ. Nhưng sau dù có thể nào đi chăng nữa, cháu trai của ông sẽ là chồng của cô ấy. Đồ cưới của cô ấy không thể ít hơn so với những đám cưới đón bà chủ vào cửa ở nhà họ Lệ trước đó. Những thứ này, con có thể dựa vào chính mình mà cho cô ấy, cần phải dựa vào tập đoàn cũng như nhà họ có thể giữ thể hiện cho cô ấy. Dù không nhiều nhưng cũng có thể so sánh tương đương với số hồi môn mà nhà họ Kỳ lúc đang phát triển nhất có thể cho cô ấy”