Chương
Tô Ngọc Mỹ vui đến nỗi mắt cũng híp lại thành một đường cong, bà gọi mọi người một tiếng: “Nào mọi người ngồi hết xuống đi. Noãn Tâm, mau ra ngoài mua ít trái cây mang về bổ ra để chào hỏi mọi người.”
“Dạ vâng thưa mẹ có ngay, ví của mẹ nè, ví của con cũng đưa cho mẹ trong này có rất nhiều tiền. Mẹ, nhớ trả cho mọi người gấp đôi nhé!”
“Mẹ biết rồi, chỉ có con có tiền thôi! Khổ quá. “Hahaha, Ngọc Mỹ, chị đúng là sinh được một đứa con gái ngoan! Gấp đôi thì không cần đầu chỉ là chút tiền nhỏ, lúc mà chúng tôi đem cho hai người cũng không có nghĩ tới chuyện đòi lại.”
Ngọc Mỹ lắc đầu nói: “Điều nên làm mà. Chỗ tiền này cứ như Noãn Tâm nói đi, trả gấp đôi, cũng không phải phố trương gì. Lúc đó nó thật sự là tiền cứu mạng của tôi mà. Hơn hết làm sao tôi có thể chờ tới lúc Noãn Tâm nhận lương chứ, số tiền này còn chi tiền mua thuốc men nữa mà!”
Mọi người nghe bà nói như vậy, cũng không nói gì thêm nữa.
Từng người một nhận lấy số tiền gấp đôi số tiền cho vay ban đầu, ai cũng vui mừng khôn xiết.
Đều là những hộ gia đình bình thường mà, mấy triệu bạc cũng có thể xem như là tiền sinh hoạt phí mấy tháng trời, ai mà lại chế tiền chứ .
Tô Noãn Tâm nhìn mọi người lần lượt nhận tiền xong xuôi mới dám ra ngoài mua đồ.
Mặc dù trong nhà còn không ít người nhưng cô sợ Lê Minh Viễn thấy không quen, nên cũng dắt anh đi ra ngoài theo.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, Tô Noãn Tâm liền bị Lê Minh Viễn trêu ghẹo: “Đại gia Tâm?”
“Phụt, chú là đang chê cười em à!”
“Đâu có.”
Tô Noãn Tâm thút thít khẽ nói: “Chú, chú không biết là lúc đó nhà em tuyệt vọng tới cỡ nào đâu, tiền tiết kiệm cả đời này của mẹ em, lúc vừa mới nhập viện không bao lâu, tiền dư lại cũng không bao nhiêu. Tiền nhập viện để chữa trị, cũng không có. Lúc đó em khóc chạy sang nhà dì, nhà cậu, còn có mấy nhà anh chị họ bên đó để mượn tiền. Lúc đó em còn quỳ xuống van xin bọn họ, nhưng mỗi người bọn họ lại viện hàng trăm hàng ngàn lí do từ chối em. Cả đời này của em chắc cũng không quên nỗi khoảnh khắc đó, những người gọi là máu mủ ruột thịt kia đem tôn nghiêm của em từng người từng người một chà đạp lên. Họ còn nói em là con gái, nhìn thì cũng đẹp đó, sao không làm nghề gì kiếm tiền nhanh đi, chắc cũng đủ cứu sống mẹ em.
Cuối cùng cậu của em lấy ra một triệu rưỡi ra ném vào mặt em ném xong liền bảo em cút đi. Số tiền đó, em cũng không cần nữa.”
Lê Minh Viễn cau mày hỏi cô: “Em chắc chắn đó là cậu ruột của em?”
“Giờ thì không phải nữa rồi. Từ lúc đó trở đi, bọn họ với em không còn liên quan gì nữa! Mẹ của em cũng vì mềm lòng mà mới tha thứ cho bọn họ, em cũng không thể không đồng ý với mẹ được!”
Nha đầu này trước đây, đúng là sống không dễ dàng gì.
Mẹ ruột thì lâm trọng bệnh, mượn người thân một triệu rưỡi, còn bị ném tiền vào mặt. Chẳng trách bây giờ hai mẹ con họ đối với hàng xóm láng giềng đều rộng rãi như vậy. Bởi vì số tiền đó là tiền cứu mạng, người thân thích của họ thì không có ai cho mượn, còn những người chỉ là hàng xóm láng giềng lại không tiếc mà g góp cho mượn.
Lê Minh Viễn tâm tình có chút phức tạp, anh xoa đầu Noãn Tâm nói: “Nào ngoan, đừng nghĩ nữa, đều qua cả rồi”
“Chú à hay là đừng đi nữa, chú đợi ở đây, họ nhất định sẽ đến thôi, ngày mai hằng về.”
“Dám không đến?”
“Với người nhà của mẹ em, mẹ em không thể cứng nhắc như vậy.”
“Vậy em tính làm thế nào?”
“Nếu như mẹ em khăng khăng mềm lòng, thì em cũng không còn gì để nói, cũng không cần phải làm cho mẹ tức giận lên, nhưng mà, những người đó đừng có hàng lấy được chút lợi lộc gì từ trên người hai mẹ con em! Một cắt cũng không cho!”
Lê Minh Viễn không nhịn được liền cười nói: “Được, một cắt cũng không cho “Chú à, chú lại cười em rồi.”
“Đậu có, em với dì Tộ hai người đều là người tốt.”
“Chú mới là người tốt nhất cơ! Nếu không có chủ, sao em có thể được như hôm nay!”
Tối hôm đó, hàng xóm tấp nập ghé thăm nhà cô không ít, đều đưa cả gia đình tới nhà Tô Noãn Tâm ăn tối.
Họ đều là những gia đình bình thường, đều biết chuyện bếp núc nên mỗi người đều tranh thủ góp mỗi người một tay.
Tô Ngọc Mỹ thậm chí còn không cần đụng tay, mấy bàn thức ăn cũng đều dọn lên hết cả rồi.
So với lúc trước dường như tình cảm của từng người bọn họ đối với hai mẹ con Noãn Tâm tăng lên không ít phần.