Chương
“Chú nhà tôi cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, không thể nào không yêu đương đúng không? Anh Tần cũng yêu đương mấy lần hồi học đại học mà.”
Tần Thiên sắc mặt hơi thay đổi nhíu mày: “Lệ Minh Viễn nói cho cô nghe?”
“Đúng vậy, nhưng mà chỉ là tôi hỏi anh thôi. Tôi rất tò mò anh Tần đã lớn tuổi rồi sao còn chưa vội kết hôn hay yêu đương, nên không nhịn được mà hỏi chú.”
“Vậy là tên kia đã nói với cô về việc tôi bị đá?”
“E hèm anh Tần, cũng đã qua lâu như vậy rồi, nén bị thương nhé.
“Ha ha, nén bị thương cái rắm, Tô Noãn Tâm, nghe cho kỹ, kinh nghiệm tình trường của chú cô còn khổ hơn của tôi rất nhiều! Lúc còn học cấp ba, cậu ta thích một chị lớp trên, bị chị lớp trên cắm sừng!”
“Khi còn học đại học, được một em gái lớp dưới theo đuổi ba năm mới đồng ý, kết quả là cô gái này quen rồi cảm thấy cũng không có gì lạ, nên yêu đương với hotboy khoa khác. Sau đó bị chính mắt chú cô thấy, cho nên từ đó tên kia luôn ghét bỏ phụ nữ, nhìn thấy phụ nữ thì đau đầu lắm!”
Tô Noãn Tâm không nói nên lời: “Ừm, những trải nghiệm tình yêu của chú ấy đều rất đau khổ.”
“Cho nên, cô nói xem tại sao chúng tôi dù rằng đều đã hai mươi tám tuổi rồi mà chưa kết hôn?” Đặc biệt là Lệ Minh Viễn, sừng cái trước dài hơn cái sau. Sao anh dám kể cho cô nghe về quá khứ của mình chứ! “Bị cắm sừng nên sợ?”
Khóe miệng Tần Thiên giật giật: “Đúng, đúng vậy!”
“Vậy thì bạn gái cũ của chú tôi là loại con gái nào?”
“Cấp nữ thần! Loại rất ngầu đó! Là hoa khôi của trường!”
“Chú tôi thích mẫu con gái này à “Đúng vậy, hiện tại cậu ta ở bên cô khiến tôi khá là bất ngờ.
“Ừm, vậy thì tôi không phải là mẫu người mà chú thích chút nào. Nếu đã vậy thì chú ấy không thích tôi rồi.”
Tô Noãn Tâm vừa nói xong thì cảm giác mất mát không thể giải thích được dâng lên.
“Nhất định không thích!” Tần Thiên tức giận nói.
“Nhưng mà nếu chú không thích tôi thì tại sao chú lại hôn tôi?” Vì vậy, cô nhóc gọi cú điện thoại này là muốn ngược cẩu độc thân?
Khóe miệng Tần Thiên cong một tia giễu cợt nói: “Hôn cũng không có nghĩa là cậu ta thích cô. Có lẽ cậu ta cho rằng cậu ta chưa thử mẫu người như cô nên muốn thử một chút.
“Anh nói bậy!” Chú không phải loại người như vậy! “Vì vậy, Tô Noãn Tâm, cô gọi tôi chỉ để nói về điều này?”
“Tôi hỏi anh vấn đề đó!”
“Nhưng mà tôi đã nói rồi, nhưng mà cô không tin tôi?”
“Ừm, tôi nghĩ những gì anh nói là hơi thái quá.”
“Vậy thì lần sau đừng hỏi tôi nữa, cứ hỏi thẳng cậu ta đi, nếu cậu ta không nói gì thì cô cứ quấn lấy cậu ta mà hỏi!” Lệ Minh Viễn cũng sẵn sàng thay đổi cách ăn mặc của mình vì cô, đi xem phim với cô, vậy mà không thích cô thì thích ai? Cô nhóc này không phải là một kẻ ngốc chứ, sao lại hỏi anh ta mấy vấn đề ngu ngốc này.
Lệ Minh Viễn dám nói chuyện của anh ta ra ngoài, anh ta đương nhiên không thể nói cái gì tốt cho anh được.
“Ờ, được rồi.
Cúp điện thoại, vẻ ngượng ngùng và hưng phấn ban đầu của Tô Noãn Tâm biến mất không còn tăm hơi.
Vì vậy, khi Lê Minh Viễn gửi một tin nhắn văn bản khác thì cô thậm chí không nghĩ đến việc trả lời.
Đầu óc cô hiện lên đầy rẫy cảnh Lệ Minh Viễn bị người khác theo đuổi rồi lại thep đuổi người khác.
Ồ, còn là cấp độ nữ thần! Đi ngủ!
Lệ Minh Viễn thấy cô nhóc không trả lời mình thì chỉ nghĩ rằng cô đã ngủ.
Anh cũng đã tắt đèn và chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà vẫn không ngủ được.
Đầu anh ngập tràn dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt, xung quanh là mọi người anh không nhịn được nữa mà hôn cô nhóc.