Chương : Cô bé, đây là đi cùng tổng giám đốc Lệ ra ngoài mua đồ à!
“Tại sao ngủ không ngon?”
“Vì suy nghĩ lung tung, một người cao cao tại thượng như chú mà đi theo đuổi người ta, xong rồi còn bị cắm sừng. Còn người theo đuổi được rồi thì lại không biết trân trọng, nghĩ như thế nào đều cảm thấy tức giận!”
“Em ghen à?”
Tô Noãn Tâm sửng sốt một chút, chớp mắt nói: “Hình như là vậy đó.
“Hôm qua, hai nữ diễn viên đó cũng tính là ghen sao?”
“Ừm, tạm thời cũng tính?”
Lệ Minh Viễn siết chặt tay cô trong bàn tay của mình, nói: “Từ nay về sau, anh sẽ không nói chuyện với bọn họ.
“Cái gì?”
“Đừng ghen, anh không thích những người đó. Anh chỉ thích em.
Tô Noãn Tâm đỏ mặt nói: “Được rồi, không ghen. Chú là của em, không ai có thể cướp đi được.
Ừm, của em.
Vì thế nên em…
“Đừng cảm thấy không an toàn”
“Hå?”
“Em còn tốt hơn nhiều so với em nghĩ.
Tô Noãn Tâm cảm thấy rằng cô không phải đi xe buýt mà là máy bay, bởi vì cô đang cảm thấy lâng lâng như bay.
Chú nói cô rất tốt.
Cô nghĩ rằng chú không thích mình như thế này.
Dù sao thì tầm mắt của chú quá cao, chú đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ và người nổi tiếng.
Nhưng mà anh lại cảm thấy cô rất tốt.
Trong siêu thị, Tô Noãn Tâm đang mua nguyên liệu tươi, Lệ Minh Viễn ở phía sau cô, đẩy xe hàng.
“Chú ơi, nhiều người thì chúng ta ăn lẩu nhé. Em đi mua thêm thịt, sau đó đồ trộn nước chấm.
“Được, em quyết định đi.”
“Chú thích ăn loại thịt nào?”
“Cái gì cũng được.
“Chú thật dễ nuôi, không kén ăn chút nào! Vậy thì em không hỏi chú nữa, em sẽ tự mua “Được.
“Bữa tối ăn lẩu, còn buổi trưa thì em sẽ nấu hai món cho chú ăn!”
Tô Noãn Tâm nghĩ về điều đó rồi đặt những món đồ đã chọn vào xe đẩy.
Cách đó không xa, Tần Nghĩa nhìn bóng dáng của hai người bọn họ thì trong lòng cảm thấy khó chịu.
Đây đã là đã sống với nhau, cùng nhau đi mua đồ ăn? Còn Lệ Minh Viễn, có phải mặc bộ đồ đó để khiến mình trẻ hơn không? Tô Noãn Tâm chọn xong đồ ăn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Nghĩa đang đứng cùng một người phụ nữ trung niên, đang nhìn về phía cô.
Cô không nhịn được nói: “A, Tần Nghĩa, anh cũng đi siêu thị mua đồ à?” Người phụ nữ trung niên bên cạnh Tần Nghĩa nghe thấy có người gọi Tần Nghĩa thì hơi kinh ngạc nhìn qua đây, bà ấy nhìn thấy một cô nhóc có đôi mắt rất đẹp. Bà ấy không khỏi kinh ngạc: “Gặp người quen à?” Tần Nghĩa nhàn nhạt gật đầu nói: “Ừm”
Tô Noãn Tâm đã đi tới và cười nói: “Thật trùng hợp! Đã lâu không gặp.
Tần Nghĩa nhàn nhạt liếc nhìn, Lệ Minh Viễn đang đẩy xe phía sau nói: “Tổng giám đốc Lệ, đã lâu không gặp.
Tổng giám đốc Lê?
Lệ Minh Viễn?
Người phụ nữ bên cạnh Tần Nghĩa ngạc nhiên liếc nhìn Lệ Minh Viễn, sau đó có lẽ đã hiểu ra điều gì đó.
Bà ấy hỏi với vẻ mặt nhiệt tình: “Chào tổng giám đốc Lệ, chào cô nhóc, dì là mẹ của Tần Nghĩa.
Tô Noãn Tâm ngạc nhiên nói: “Bà Tần, xin chào, con là Tô Noãn Tâm.
Bà ấy đã nghe nói về cái tên này.
Bà Tần điềm nhiên liếc nhìn con trai, chua xót nói: “Noãn Tâm, dì có nghe Tần Nghĩa nói về con.”
“Ha ha, con cũng đã nghe Tần Nghĩa nói về dì, trước giờ anh ta luôn nói với con rằng anh ta có một người mẹ rất dịu dàng và xinh đẹp.
Bà hiểu tính khí của Tần Nghĩa và sẽ không dễ dàng nhắc đến bà với bạn bè Vì vậy, người con gái trước mặt phải là sự hiện hữu vô cùng đặc biệt trong mắt con trai.
Bà Tần cười dịu dàng nói: “Cô bé, đây là muốn cùng tổng giám đốc Lệ ra ngoài mua đồ à!”