Chương : Vậy thì cũng không thể trả thù đến mức này đúng không?
“Ai nói không dám?” Lệ Minh Viễn bước ra khỏi phòng bếp, trầm giọng nhìn về phía Tần Thiên đang tức giận trong phòng khách.
Tần Thiên liếc anh một cái, ánh mắt sát ý nói: “Đồ khốn kiếp! Nói đi, ông đây đã đắc tội cậu chỗ nào? Đột nhiên nên ra tay tàn nhẫn như vậy?”
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Nói cho cô nhóc của tôi rằng tôi bị cắm sừng? Hơn nữa còn không phải là một lần!”
Tần Thiên nhìn chằm chằm: “Đó chỉ là một trò đùa!”
“Anh làm cho cô nhóc của tôi tức giận đến mức cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau lại làm chuyện kỳ lạ với tôi cả buổi sáng. Dì Tô không hợp mắt còn đánh cô nhóc một trận, sai đó cô nhóc mới khóc lóc nói là do cậu đã nói với cô ấy điều này nên cô ấy mới làm điều đó. Đây có phải là một trò đùa bình thường không?”
Chết tiệt Cô nhóc đó có bị ngu không?
Thảo nào tên này mới thấy xót xa mà ra tay ác với anh ta như vậy.
Nhưng mẹ kiếp, có cần phải nặng như vậy không!
Tần Thiên tức giận nói: “Vậy thì cậu cũng không thể hãm hại ông đây đến mức này, đúng không?”
Tuy rằng anh ta không ghét Lâm Xuân Mạn, nhưng mà nhất định là không thích!
Phụ nữ thật rắc rối làm sao!
Lệ Minh Viễn không phải đang tìm phiền phức cho chính mình sao?
Lệ Minh Viễn nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ kêu cô ấy đưa cậu trở về phòng thôi, tôi không biết giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì!”
“Tên kia, là cậu cố ý làm vậy! Sao cậu không để cô nhóc của cậu đưa tôi về phòng?”
“Cậu xứng sao?”
Tên thổi tha này, tôi thấy cậu đây là đang muốn ăn đòn”
“Đánh nhau?”
“Ai sợ ngươi! Mau ra đây nghênh đón đòn của ông đây!”
Lệ Minh Viễn nhướng mày, đi theo Tần Thiên cùng nhau đi ra sân.
Thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng mà nắng hôm nay rất sáng.
Hai người họ lần lượt tìm thấy một khoảng trống và họ thực sự tôi một quyền, cậu một quyền mà đánh nhau.
Tô Noãn Tâm ngay lập tức tắt lửa và lao ra ngoài với vẻ mặt lo lắng.
“Chú, anh Tần, có gì từ từ nói, sao lại đến mức như thế Hai người họ mặc kệ cô và tiếp tục đánh nhau kịch liệt. này!”
Tô Noãn Tâm vẻ mặt bất lực phát hiện ra Tần Thiên đang đánh nhau với chủ của mình, nhưng mà hoàn toàn là đang muốn tìm đòn.
Căn bản không phải là đối thủ của chú cô được không?
Lâm Xuân Mạn mặc quần áo đi xuống lầu, nhưng mà không có nhìn thấy ai. Khi nghe thấy động tĩnh trong sân thì cô ấy vội vàng bước ra ngoài, nhìn thấy Lệ Minh Viễn và Tần Thiên thật sự đang đánh nhau thì đi tới chỗ Tô Noãn Tâm ngẩn người nói: “Trời ạ Noãn Tân, xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Noãn Tâm cười khổ: “Tớ không rõ, anh Tần trông rất tức giận” Lâm Xuân Mạn không khỏi cười khổ: “Anh ấy không không thích tớ đến mức nào chứ?”
“Xuân Mạn, đừng nghĩ nhiều nữa, anh Tần giận chú tớ đã bẫy anh ta thôi, không liên quan gì đến cậu.”
Lâm Xuân Mạn bụm miệng nói: “Nhưng mà nếu thích tớ thì sẽ cảm ơn chủ của cậu tạo cơ hội.
Nếu không thích thì mới liền trách chú của cậu.
“E hèm, cũng không nên nghĩ như vậy. Nhưng mà Xuân Mạn, cậu và Tần Thiên tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện?”
Lâm Xuân Mạn chua xót nói: “Tớ đột nhiên hối hận.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tối hôm qua hơi đau nên tớ không làm lần thứ hai. Tớ mà biết đây là cơ hội duy nhất trong đời thì tớ nên làm vài lần nữa!”
Mẹ nó.
Tô Noãn Tâm thực sự không biết phải nói gì.
Suy nghĩ của cô Lâm đây, cô chưa bao giờ có thể theo kip.
Nhìn thấy Lâm Xuân Mạn đột nhiên chạy ra định ngăn cản, lại bị Tần Thiên tung nằm đấm ra, sau đó Lệ Minh Viễn tránh được, còn quả đấm đã đập thẳng vào mặt cô ấy.