Chương : Chúc chủ ngủ ngon, chụt
Nhưng Lệ Minh Viễn không để tâm đến lời nói của Mình Dao, chỉ cười nói: “Vậy thì Minh Dao hãy thay anh giám sát chị của em giúp anh được không?”
“Anh Lệ, đừng lo lắng, có em ở đây chị đừng hòng đi theo người ta! Em nhất định sẽ giám sát chị ấy / giờ!”
“Minh Dao! Rốt cuộc thì ai mới là chị của em hả?”
“Chi “Vậy mà em lại đi giúp người ngoài, không phải chị “Anh Lê không phải người ngoài, anh ấy là anh rể của em! Nhiếp Hạo là người ngoài! Em đã bắt gặp anh ta nhìn chị đến thất thần đến mấy lần rồi! Hừ, chắc chắn là có ý đồ xấu với chị đó!”
“Cô nhóc như em thì biết cái rằm! Ảnh đế Nhiếp nhìn chị đến thất thần hồi nào, tại sao một lần chị cũng không thấy “Chị à, chị không có mắt nên đương nhiên là không thấy “Em nói ai không có mắt. Chủ nhìn con bé đi, cô bé không còn đáng yêu như hồi còn bệnh tự kỷ đầu! Bây giờ cô bé có thể nói một câu, một câu tốt hơn cả những gì người lớn đó. Lệ Minh Viễn cười nhẹ nói: “Minh Dao khá tốt : “Nhìn đi, anh Lệ khen em đó!”
“Ha ha, chị nhìn ra rồi, hiện tại thì hai người ở cùng phe “Chị gái, chị mắt mù nên bây giờ mới có thể nhìn thấy. Anh Lệ và em đã ở chung một phe từ lâu rồi! Anh Lệ đừng lo lắng, em nhất định sẽ giúp anh để mắt tới chị ấy.
“Ừm, khi nào anh từ nước ngoài về, anh sẽ mang quà cho em”
Tô Noãn Tâm cáu kỉnh nói: “Còn của em thì sao? Em có quà không?”
“Em không có.”
“Chú xấu!
Em cũng không phải là bạn gái của chú nữa!” Đã nói là sẽ yêu đương với nhau đó.
Mới xa nhau bao lâu chứ, chẳng ngọt ngào chút nào!
Chỉ nghe Lệ Minh Viễn nói: “Bạn gái là cái gì? Anh có ăn được không?”
“Phụt, chú là thật giả vậy?”
“Hãy ngoan ngoãn, anh sẽ mua cho em bất cứ thứ gì em muốn”
“Hừm, cái này cũng còn được! Ngày mai mấy giờ chú bay ?”
“Chín giờ sáng.
“Vậy thì phải dậy lúc bảy giờ, chú đi ngủ sớm đi. Em không làm phiền chú nữa đâu, khi đến nơi nhớ gọi video với em.
“Ừm, Lý Mạnh sẽ đi cùng anh. Nếu có chuyện gì thì em cứ liên hệ với Ngô Thu “Em biết, chủ, ông nội của em ở đây, sẽ không có chuyện gì. Sự có mặt của ông Ngô cũng là lý do khiến Lệ Minh Viễn an tâm ra nước ngoài.
Anh đã quen với việc bảo vệ cô nhóc, nếu anh đi ra ngoài không ai bảo vệ cô thì anh thực sự cảm thấy không được.
“Thôi, nghỉ ngơi sớm đi: “Chúc chủ ngủ ngon, chụt. Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên môi Lệ Minh Viễn tắt dần.
Nhiếp Hạo?
Tình địch thần tượng?
Ở trong đoàn phim nhìn cô nhóc đến thất thần?
Trẻ con có thể nói đùa, nhưng không thể nói dối, nhất là những đứa trẻ như Minh Dao với trái tim trong sáng.
Khi từ nước ngoài trở về, anh phải tìm hiểu thông tin chi tiết về người này.
Trong tiềm thức thì Lệ Minh Viễn rất tin tưởng Tô Noãn Tâm. Tuy nhiên, cô nhóc vẫn chưa va chạm nhiều nên có nhiều chuyện cô vẫn không hiểu, anh phải giúp cô xem thử.
Sau khi Tô Noãn Tâm cúp máy, cô và Minh Dao đã ồn ào trên giường một lúc.
Không có Lệ Minh Viễn ủng hộ thì cô bé như một quả hồng mềm.
Tô Noãn Tâm làm nhột hai lần thì đã giơ tay đầu hàng.
“Chị ơi, em sai rồi, em sẽ không bao giờ dám nói lung tung nữa!”
Tô Noãn Tâm hừ một tiếng: “Hừ, chị còn không biết em sao! Em sợ chị và anh Lệ của em cách xa nên quan hệ không tốt, cho nên giúp chị một chuyện!”
“Oa! Chị, chị đều hiểu hết là “Chẳng lẽ chị còn không thể hiểu được mấy cái này sao! Nhưng không sao, để chủ hiểu rằng chị cũng là một cái bánh ngon và chị cũng sẽ bị giật mất. Chú nên tốt với chị hơn,”