Chương : Minh Dao mất tích
Nhiếp Hạo cau mày nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Chuyện tối hôm qua, kính xin cô Tô giải thích!”
Tô Noãn Tâm ngơ ngác nói: “Tôi còn muốn hỏi anh đây. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì tôi thậm chí còn không nhớ, còn người Minh Dao đâu? Tối hôm qua tôi và cô bé đi cùng nhau mà!”
Ông Ngô cau mày nói: “Đây rốt cuộc là làm sao hả?
Không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì xảy ra là sao?”
Nhiếp Hạo cau mày nói: “Khi tôi tỉnh dậy thì cô gái này đang nằm bên cạnh tôi. Tôi mắc chứng nghiện sạch sẽ nên đi tắm trước, sau khi tôi bước ra thì có phóng viên tới gõ cửa.
“Sau đó, anh cứ vậy mà mở ra?”
“Tôi nghĩ đó chỉ là người bên dịch vụ phòng, vì vậy tôi quyết định đuổi người ta đi trước rồi mới quay lại hỏi cô gái này.”
“Anh không nhìn mắt mèo?”
“Tôi ở khách sạn này đã lâu, cũng không có thói quen nhìn mắt mèo”
“Thằng nhóc của anh cũng không còn nhỏ nữa, sao lại hồ đồ như vậy! Bây giờ tốt rồi, thanh danh của cháu gái tôi đã bị hỏng mất rồi! Hơn nữa, tối hôm qua hai người có xảy ra chuyện gì không?”
Nhiếp Hạo nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự không biết.
Tô Noãn Tâm nói: “Cháu chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra. Nếu như thật sự xảy ra chuyện này thì chắc chắn sẽ có chút cảm giác.”
Ông Ngô nghi ngờ nói: “Cháu chắc chắn?”
“Cháu chắc chắn! Ông nội, ông có thể giúp cháu tìm Minh Dao không! Trong lòng cháu giờ như mớ hỗn độn, rất nhiều chuyện lộn xộn xảy ra ngay khi tôi thức dậy, ngay cả khi Minh Dao cũng không thấy đâu. Cháu rất lo cô bé đã xảy ra vấn đề rồi, cô giáo tin tưởng mà giao cô bé cho cháu chăm sóc, nhưng giờ…
Ông Ngô gật đầu nói: “Ông sẽ phải người tìm kiếm ngay lập tức.
“Cảm ơn ông nội, xin ông ra ngoài trước. Cháu mặc quần áo vào trước đã Nhiếp Hạo gật đầu với vẻ mặt kỳ quái: “Tôi cũng sẽ đi vào nhà vệ sinh và thay quần áo.”
Ông Ngô thở dài bước ra.
Ngay sau đó, một vệ sĩ quay lại nói: “Ông Ngô, tối hôm qua toàn bộ giám sát khách sạn đều bị phá hủy. Tôi hỏi nhân viên khách sạn và nói rằng không thấy một cô bé nào chạy ra ngoài.”
Ông Ngô cau mày nói: “Người sống sờ sờ như vậy mà làm sao có thể không thấy được, mau cho người đi từng phòng tìm đi!”
Trong phòng, sau khi mặc quần áo vào thì đầu tiên là Tô Noãn Tâm gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn, cô muốn giải thích với anh trước.
Tuy nhiên, lúc này Lệ Minh Viễn đã lên máy bay ra nước ngoài, điện thoại di động của anh đã tắt.
Lý Mạnh cũng vậy. Đầu của Tô Noãn Tâm muốn phình to, Nhớ đến chủ nói nếu có việc thì cứ tìm Ngô Thu, cô liên gọi điện cho Ngô Thu Ngô Thu và Bạch Kỳ Sương đang ở cùng nhau, khi Bạch Kỳ Sương nghe nói rằng Minh Dao đã mất tích thì cô ấy lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, kích động nói “Làm sao vậy! Noãn Tâm, Minh Dao làm sao có thể đột nhiên biến mất?”
“Kỳ Sương, đừng kích động, để Noãn Tâm nói hết đi.
“Chị Ngô, làm sao đây, tối qua xảy ra chuyện gì em cũng không nhớ. Em chỉ nhớ là em và Minh Dao cùng đi qua đó nhưng mà sáng tỉnh dậy thì em đã ở trên giường Nhiếp Hạo, còn Minh Dao thì mất tích rồi. Em đã nhờ ông nội giúp em đi tìm người rồi “Là ông nội nào của em?”
“Là ông Ngô, ông ấy giúp em tìm người.
“Ông Ngô là ông nội của em khi nào?” Ngô Thu kinh ngạc hỏi.
“Năm mới chú dẫn em đi chúc Tết, ông ấy đã chủ động nhận em làm cháu gái. Nhưng điều đó không quan trọng nữa. Chị Ngô, chú em đã đi nước ngoài rồi, bây giờ em phải làm sao đây. Tôi nghe từ các phóng viên đó nói rằng chuyện này đã được lan truyền rộng rãi trên Internet.
Ngô Thu đau đầu nói: “Chờ chị xem trước một chút, chị và cô giáo của em vừa tới công ty không lâu, cũng không có thời gian xem Internet.