Chương : Kỷ Vân Như! Bà dám động vào Minh Dao?
Lúc này đầu óc của Tô Noãn Tâm quay cuồng, không thể bình tĩnh mà suy nghĩ thấu đáo.
Cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh và suy nghĩ theo hướng mà Lâm Xuân Mạn nói: “Nếu ai đó thực sự muốn làm tổn thương tôi trong chuyện này thì sẽ không nhằm vào Minh Dao. Nhiều lắm thì danh tiếng của tớ sẽ xấu đi, chú hiểu lầm tớ, không cần tớ nữa. Nhưng mà hiện tại thì Minh Dao đã mất tích, sống chết không biết. Nếu như nhằm vào tớ thì cũng không làm như vậy với Minh Dao Bạch Kỳ Sương vừa nghe xong thì ánh mắt chợt lóe, cô ấy đột nhiên đứng dậy lao ra ngoài.
Ngô Thu kịp phản ứng, vội vàng đuổi ra ngoài: “Kỳ Sương, cậu đi đầu vậy!”
“Tớ biết đó là ai rồi, nhất định là bà ta đã bắt đi Minh Dao và hãm hại Noãn Tâm, tôi đi tìm bà ta.
“Cậu biết cái gì! Đừng lộn xộn! Nếu bây giờ đi tới tìm Kỷ Vân Như thì cậu chết chắc!”
“Tớ không quan tâm, bà ta có thể đụng đến tớ nhưng nhất định không thể động đến Minh Dao của tớ!”
Ngô Thu gần như không chặn được.
Khi Tô Noãn Tâm đuổi theo cửa thì đã không còn dấu vết của Bạch Kỳ Sương ngoài cửa nữa.
Cổng nhà Lục.
Lục Viễn Phương vừa lái xe từ bên trong đi ra, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi chân trần, bị thị vệ nhà họ Lục chặn lại, hung ác đẩy ngã xuống đất.
“Người đàn bà điện ở đầu, dám đến làm phiền cửa nhà họ Lục!”
“Anh cho tôi vào mau, tôi tìm Kỷ Vân Như!”
“Bà chủ của chúng tôi có là người mà người điên như cô muốn gặp là có thể gặp sao? Thức thời một chút đi, biến khỏi đây!”
“Dừng tay!” Đột nhiên ông ta hét lên, làm nhiều nhân viên bảo vệ kinh ngạc.
“Ông.. ông chủ.
“Mở cửa!”
“Vâng, ông chủ”
Bạch Kỳ Sương giống như người điên, đi chân trần, hai mắt điên cuồng nhìn Lục Viễn Phương, giọng nói run run: “Viễn Phương, đưa tôi đến gặp Kỷ Vân Như. Tôi cầu xin ông hãy đưa tôi đi gặp Kỷ Vân Như Lục Viễn Phương hoàn toàn sợ hãi trước sự điên cuồng của Bạch Kỳ Sương, không nói nên lời.
Ông ta chỉ muốn đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của cô ấy vào lúc này.
“Được rồi, anh dẫn em đi tìm Kỷ Vân Như.
Cũng không hỏi là có chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ muốn làm theo ý cô ấy.
Bởi vì lúc này Bạch Kỳ Sương trông rất kinh khủng.
Ông ta chưa bao giờ thấy Bạch Kỳ Sương như vậy.
Ông ta sợ cô ấy thật sự sẽ phát điện, hoàn toàn mất đi lý trí.
Cửa được mở ra, Lục Viễn Phương đích thân nằm lấy tay Bạch Kỳ Sương đi vào cửa nhà họ Lục. Trong phòng khách sang trọng của nhà họ Lục, Kỷ Vân Như nhìn chồng mình dắt tay tiện nhân đi vào nhà, đôi mắt đầy hận ý. Bà ta cơ hồ là hét lên: “Lục Viễn Phương, ông dám trắng trợn mà dắt con tiện nhân này vào cửa nhà họ Lục sao! Trong mắt ông còn có tôi nữa không!”
Nhìn thấy như vậy thì Bạch Kỳ Sương vùng vẫy khỏi tay Lục Viễn Phương, chạy thẳng về phía bà ta, không nói gì, trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà ta, nắm chặt váy của bà ta nói: “Kỷ Vân Như… Tôi cầu xin bà, thả Minh Dao ra! Tôi cầu xin bà, nếu bà muốn làm gì thì có thể nhắm vào tôi. Bà đừng động đến Minh Dao của tôi, ngàn sai vạn sai thì đều là lỗi của tôi. Bà hãy buông tha cho Minh Dao của tôi đi, con bé vẫn là một đứa trẻ!”
Lục Viễn Phương nghe xong liền trợn tròn mắt. Ánh mắt Kỷ Vân Như như muốn giết người.
“Kỷ Vận Như! Bà dám động Minh Dao?”
Vẻ mặt của Kỷ Vân Như không thay đổi nói: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Mấy ngày nay tôi không ra khỏi cửa, cô đừng đổ lỗi cho tôi.
“Kỷ Vân Như bà muốn làm gì tôi cũng được, xin hãy để cho Minh Dao đi. Đêm qua con bé đã biến mất, nó vẫn còn là một đứa trẻ! Viễn Phương, giúp tôi đi, ông hãy giúp tôi.”