Chương .
“Minh Viễn tuyệt đối đừng. Chị gái của dì, nên dì hiểu rõ, lúc còn nhỏ đúng là có tối xử tốt với dì. Nhưng sau khi lớn lên, trong lòng đầy mưu tính, cũng không có học hành nhiều, sinh một người con gái lúc nào cũng đưa ra so bì kiêu căng tự mãn. Trước đây, không ít lần tự đưa con gái của mình ra so sánh với Noãn Tâm.
Noãn Tâm vốn là một đứa bé không có bố, đã rất đáng thương rồi, còn bị bọn họ chê bai. Bị hai con gái của chị ấy khinh thường, mà thôi chuyện đã qua, ta cũng không muốn nhắc lại nữa.
Nhưng Minh Viễn, dì muốn cháu đừng để ý chuyện này. dì tính toán sẽ kéo dài, để bọn họ biế khó mà thôi, nếu vẫn không chịu từ bỏ, vậy dì cũng không có dễ dàng nói chuyện như vậy.”
Lệ Minh Viễn nói muốn sắp xếp công việc, cũng chỉ là thăm dò thử ý định.
Cô nhóc chán ghét những người kia như vậy, anh sẽ không để cho bọn họ đến chỗ của mình, khiến cho cô nhóc không cảm thấy thoải mái. Nhìn thấy Tô Ngọc Mỹ vẫn còn suy nghĩ rõ ràng, không có ý định giúp đỡ nhưng người kia, tạm thời thở phào nhẹ nhõm nói: “Trong lòng dì Tô rõ ràng như thế là tốt rồi.”
Tô Ngọc Mỹ cũng lập tức hiểu ra vấn đề, Lệ Minh Viễn vừa rồi, là đang thăm dò bà.
Có chút dở khóc dở cười nói: “Minh Viễn đừng nghĩ rằng dì Tô là phụ nữ nội trợ thì thiếu đi kinh nghiệm sống. Cũng đừng xem thường những bà mẹ đơn thần như chúng ta, vừa làm bố lại vừa làm mẹ một mình nuôi con gái lớn như thế, có khổ đau nào mà dì chưa nếm trải. Có thói đời nào mà dì không biết.
Lần trước là dì nể tình bản thân là do tự tay bọn họ nuôi lớn, chị gái dì khi còn bé đúng là đối xử với dì không đến mức xấu, mới tha thứ cho bọn họ, nhưng , tỷ có thể mua bán đứt tình thân. Còn gì đáng trị nữa? dì cũng đã sớm nhìn rõ rồi. Minh Viễn yên tâm đi.”
Lê Minh Viễn trong lòng có chút phức tạp nói: “dì Tô đúng là một người đáng ngưỡng mộ. Cũng là một người mẹ tốt”
“Minh Viễn không chế dì Tô miệng lưỡi khô khan là tốt rồi. Vừa nãy nói ra những lời đó, do trong lòng dì Tô cũng chút đè nén, nên có hơi nhiều lời với cháu”
“Không sao, dì Tô có thể tán gẫu với cháu như thế”
“Ha ha, Minh Viễn không ngại thì quá tốt rồi. Chẳng qua cũng phải bắt đầu làm việc rồi, Minh Viễn cháu cũng có nhiều công việc phải giải quyết, dì không làm phiền cháu nữa.
“Vậy dì Tô làm việc trước đi. Còn việc dì cả của cô ấy tới, phải nói cho Noãn Tâm biết không?”
“Đừng… nói với con bé, chắc chắn nó sẽ nhảy dựng lên chửi mắng, tốt nhất không nên nói với con bé.
Nhảy dựng lên chửi mắng. Hung hăng đến thế sao.
Lê Minh Viễn không khỏi bật cười.
“Được, vậy cháu không nói.”
Ngắt điện thoại, Tô Ngọc Mỹ tâm trạng tốt lên không ít, tiếp tục làm việc. Lệ Minh Viễn nói được làm được, không nói chuyện này cho Tô Noãn Tâm biết.
Tô Noãn Tâm ở nhà hai ba ngày tẩm bổ dưỡng sức, thần sắc đã tốt lên rất nhiều.
Thời gian qua đã quen sung sướng, không muốn trở về đoàn phim làm việc, cuối cùng bị Ông Ngô gọi điện thoại gào thét bắt trở về đoàn phim bắt đầu làm việc.
Đêm trước khi quay lại đoàn phim, cô ôm và hôn Lệ Minh Viễn, thật là lưu luyến không muốn rời.
Lệ Minh Viễn bị cô nhóc này trêu ghẹo đến mức bỏ tay rồi.
Nhưng mà, cô nhóc này ngày mai sẽ phải đi…Trêu chọc người khác, nhưng lại không thể trêu chọc mãi được.
Thật là bất chấp đạo lý.
Đêm đó, Tô Noãn Tâm khóc nức nở .
Cho đến ngày thứ hai lúc Tô Noãn Tâm rời đi, anh không có một chút xíu nào không cam tâm. Mẹ nó, còn không nỡ cái gì.
Cảm giác nếu tiếp tục cùng anh ta ở một chỗ, mạng nhỏ của cô cũng mất đi một nửa.
Sau khi trở lại đoàn phim, ông Ngô giọng điệu kỳ quái nhìn cô nói: “Con nhóc này thời gian qua cực kỳ thoải mái sao?”
Tô Noãn Tâm ngại ngùng cười khổ nói: “Haha, cũng khá tốt…
“Còn không biết xấu hổ! Bồi thường bao nhiêu tiền để cháu đi chơi, cháu cũng đi chơi thoải mái thật đó! Tên nhóc nhà họ Lệ kia cứ giữ cháu như vậy? Giữ cháu mấy ngày không thấy mặt mũi, phim cũng không muốn quay nữa đúng không!”