Chương : Trước mặt anh nghĩ về người đàn ông khác coi như xong, còn thành thật nói ra cho anh biết
Ở ngay trước mặt anh, suy nghĩ về người đàn ông khác coi như xong… Còn thành thật nói cho anh biết!
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn có phần trở nên khó coi.
Tô Noãn Tâm sau khi suy xét kỹ càng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lệ Minh Viễn nói: “Anh và Ông Ngô tranh cãi xong rồi sao?”
Lệ Minh Viễn sắc mặt khó coi nhìn cô nói: “Ừ? Đang nghĩ về Nhiếp Hạo?’
“Hả? Em nói em đang suy nghĩ đến Nhiếp Hạo sao? Anh nhất định không được hiểu lầm… Đúng là em, phát hiện vài thứ.’
“Cái gì?’
“Thời điểm Nhiếp Hạo vừa cứu em… Trong lúc vô tình da ở thắt lưng lộ ra bên ngoài, toàn bộ là vết thương, chẳng chịt một mảng lớn… Như nhau, chắc trên lưng tất cả đều là..
Cô nhóc lại có thể nhìn thắt lưng của người đàn ông khác! !
Lệ Minh Viễn khóe miệng giật giật nói: “Sau đó thì sao? Em muốn nói cái gì?’
“Em muốn nói là… Em không phải đang suy nghĩ về Nhiếp Hạo, mà là đang nghĩ sự việc liên quan tới Nhiếp Hạo… Cho nên anh, đừng hiểu lầm em, trong mắt và trong lòng của em, chỉ có anh, không có người khác.”
Tô Noãn Tâm đôi mắt rất nghiêm túc nhìn Lệ Minh Viễn chân thành nói.
Nhưng bực dọc trong lòng Lệ Minh Viễn, toàn bộ biến mất ngay lập tức.
Chỉ cảm thấy, miệng lưỡi của cô nhóc, quả thực càng ngày càng ngọt… Bỗng nhiên có một loại cảm giác, thúc đẩy muốn nếm thử một chút.
Tô Noãn Tâm đang ngồi xổm thật tốt, anh ở trước mặt đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô một cái, Tô Noãn Tâm vội vàng không kịp chuẩn bị bị dọa đến đặt mông ngồi trên đất.
Sau đó đỏ bừng cả mặt hướng mắt nhìn bốn phía, hết sức không được tự nhiên từng mắt nhìn anh nói: “Anh làm gì vậy, đoàn phim nhiều người như vậy.”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Nhịn không được.”
Khuôn mặt Tô Noãn Tâm càng đỏ hơn, được Lê Minh Viễn đưa tay kéo lên từ dưới đất, trực tiếp rũ đôi mắt nói: “Anh muốn hôn em, chờ sau khi về nhà rồi hôn… Ở bên ngoài, bị nhiều người nhìn thấy không tốt.”
Ý là có thể thoải mái hôn.
Không bị người người khác nhìn thấy tốt hơn.
Lệ Minh Viễn suýt chút nữa bật cười… Cô nhóc như thế, thật là không nên quá đáng yêu.
Anh khẽ cười nói: “Được, Ghi nhớ.’
“Ừ đây nè… Hơn nữa anh à, Nhiếp Hạo vừa cứu mạng em đó.’
“Sẽ gặp mặt cảm ơn anh ta.’
“Ngay lúc anh ta cứu em… Em hỏi anh ta, sự việc lần trước, có liên quan đến anh ta hay không. Anh đoán anh ta nói thế nào với em?’
“Ừm?” Lệ Minh Viễn nhưởng nhưởng mày nói. Suy nghĩ cô nhóc này lá gan cũng không nhỏ… Trong lòng có nghi ngờ, còn trước mặt người ta nói ra?
Không sợ bị đối phương nhận ra, vì bưng bít sự thật mà ra tay hãm hại sao?
Thì nghe cô nhóc vẻ mặt ngỡ ngàng nói: “Anh ra nói anh ta không phải người tốt lành gì, bảo em sau này cách xa anh ta một chút.’
“Sau đó thì sao?’
“Không có sau đó… Hiện tại trong lòng em đang rất khó nghĩ, cảm giác những việc Nhiếp Hạo gây ra cho em, có thể là bất đắc dĩ bị ép buộc, không phải tự nguyện..
Lệ Minh Viễn xoa đầu của cô nói: “Trong đầu của em, suốt ngày nghĩ gì thế… Những chuyện này, em không cần bận tâm, nhớ kỹ những lúc anh không ở bên cạnh em, đầu óc suy nghĩ việc, bản vệ bản thân thật tốt… Là đủ rồi.
Chuyện còn lại, để cho anh là được.”
Tô Noãn Tâm chớp chớp đôi mắt trong veo nói: “Anh đang sợ hãi sao…
“Ừm, sợ hãi…
Trong lòng Tô Noãn mềm nhũn lập tức rối tinh lên, không kìm nén được đi qua, chủ động ôm anh một cái, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng anh rồi nói: “Anh đừng sợ… Em sẽ không có chuyện gì đâu, Đã nói rồi đấy, em nhất định phải ở bên anh.” Lệ Minh Viễn theo bản năng ôm cô, cảm giác như đang ôm thứ quan trọng nhất trên đời này.