Chương : Thằng nhóc này muốn gây sự sao?
“Tổng giám đốc Lệ cứ nói thẳng’
“Cô nhóc thích diễn xuất… Nếu có dịp, thì dạy thêm cho cô ấy chút kỹ năng diễn xuất đi… Tôi xem qua phim anh đóng, diễn rất tốt.”
Nhiếp Hạo cười.
Anh nói: “Có thể bởi vì cuộc sống của bản thân quá tệ… Cho nên mỗi khi diễn một vai, muốn thật sự trở thành người đó, không muốn làm chính mình… Mới có thể diễn tốt như thế.
Nhưng đáng buồn nhất chính là… anh mãi mãi cũng không trở thành người đó được, anh chỉ có thể hưởng thụ cuộc sống của người đó, Bởi vì đó là phim… đã định sẽ có ngày kết thúc.
Cho nên, cách tôi diễn xuất… bí quyết hóa thân thành nhân vật, cô nhóc kia chưa chắc đã học được.
Diễn xuất bằng cả tính mạng, đúng là không phải ai cũng có thể làm được.
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.” Lại nghe Nhiếp Hạo nói: “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ… Anh rõ ràng đã điều tra rõ thân phận của tôi, cũng biết tôi là nô lệ va là một người như thế nào, vì sao lại không xem thường tôi một chút nào?’
“Người cố gắng sống trên thế giới như vậy… Tôi có tư cách gì đi xem người khác?”
Nói xong câu đó, Lệ Minh Viễn liền rời khỏi phòng nghỉ.
Để lại một mình Nhiếp Hạo ngồi trên ghế sa lon trong phòng nghỉ ngẩn người… Bỗng nhiên, anh ta cười.
Trong miệng nhẹ giọng nỉ non nói: “Bởi vì lời trăng trối của mẹ tôi… Bà ấy muốn tôi phải sống thật tốt.” Cho nên, mới cố gắng như vậy.
Lúc không còn ai, ánh mắt Nhiếp Hạo dần dần bắt đầu trở nên trống rỗng vô hồn…
Sau khi Lệ Minh Viễn rời khỏi phòng nghỉ của Nhiếp Hạo, không trực tiếp trở về công ty, đúng lúc giữa trưa, định đưa cô nhóc ra ngoài ăn một bữa ngon.
Lại không tìm được cô.
Đi tới phòng nghỉ của Ông Ngô, mới bị Ông Ngô vẻ mặt đắc ý báo cho biết: “Con bé đi làm món ngon cho tôi rồi, không cần đến thằng nhóc cậu đưa con bé ra ngoài ăn.”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ông Ngô sao bảo cô nhóc nhà tôi, đúng là thật dễ dàng.”
“Cháu gái của tôi, tôi yêu thương thế nào, sao bảo làm sao thì sao bảo!” | Lệ Minh Viễn: “…”
Ông thật ngang ngược.
Sau này cô nhóc phải suy nghĩ kỹ càng, khi tiếp nhận người thân.
Lệ Minh Viễn tôn trọng lựa chọn của cô. Nhưng.
“Tôi định ở lại ăn cơm trưa, ăn xong quay lại trên công ty làm việc.
| Ông Ngô ngược lại không đuổi anh, chỉ nói: “Tùy cậu… Chỉ cần không cướp thịt sấy của tôi là được.”
| “Đó là dì Tô, sắp xếp, để cô nhóc tặng cho ông. Trong nhà còn rất nhiều, dì Tô thường xuyên làm cho tôi ăn, cho nên… Ông Ngô yêu thích như vậy, cứ ăn nhiều một chút, cũng không phải đồ ăn quý hiếm gì”
Ông Ngô: “..” thằng nhóc chết tiệt ở trước mặt ông đây đắc ý cái gì chứ? – Tô Noãn Tâm làm xong cơm trưa, sau khi lau tay sạch sẽ, thì để Mộ Diệc Thần đi mời bọn họ qua ăn cơm.
Đã lâu Lệ Minh Viễn chưa được ăn đồ do cô nhóc tự mình nấu. Toàn ăn đồ ăn dì Tô và thím Lý làm Trên bàn cơm, Tô Noãn Tâm thấy Lệ Minh Viễn | không hề gắp một đũa thịt sấy, không khỏi có chút tò mò nói: “Anh à, anh không thích ăn thịt sấy nữa sao?”
Rõ ràng ở nhà, rất thích mà! Nhớ đọc truyện trên – Lê Minh Viễn lặng lẽ nhìn thoáng qua Ông Ngô nói: “Ông Ngô nói… Tất cả thịt sấy là của ông ấy, không cho cướp”
Tô Noãn Tâm lập tức bùng nổ nói: “Ông à ông làm sao thể… Cũng không phải ăn xong bữa này sẽ không còn bữa sau nữa, ông có cần keo kiệt như thế không… Mấy miếng thịt sấy thôi mà, cũng không để cho anh ấy ăn, đúng là quá đáng!
Anh ấy hiểm lắm mới đến đoàn phim một lần mà!”
Ông Ngô trừng mắt với Lệ Minh Viễn một chút, nhíu mày nói: “Thằng nhóc này muốn gây sự sao?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật?”
“Cậu chính là châm ngòi chia rẽ tình cảm ông cháu giữa tôi và con bé!”