Chương : Thấy chưa? Đối phó với sư tỷ đơn giản như vậy thôi!
Lâm Xuân Mạn ngượng ngùng nói: “Ừm… vẫn không được đầu, tôi sợ quấy rầy công việc của anh “Ừ, tùy cô.” Dù sao mỗi lần cô bé nhà anh tới đây, anh mong còn không được ấy chứ. Còn người khác thì không liên quan tới anh.
Dắt tay cô bé rời khỏi nhà hàng lẩu, Lệ Minh Viễn hỏi cô: “Còn muốn đi nơi nào nữa không?”
Đôi mắt linh động của Tô Noãn Tâm bình tĩnh nhìn anh nói: “Muốn lên người, ngủ chú Lệ Minh Viễn: “.. Con nhóc lại muốn ăn đòn rồi! Đến khi nào cuộc sống vừa kích thích vừa tràn đầy cú sốc này mới kết thúc đây?
Lệ Minh Viễn mặc cho Tô Noãn Tâm vẫn ở trong trạng thái đó. Đến hôm sau, Bạch Kỳ Sương nhận được điện thoại của anh Ngô nên chủ động tới đây xử lý người khác.
Tô Ngọc Mỹ biết Tô Noãn Tâm lại biến thành thế này thì muốn về nhà xử lý, lại bị Lệ Minh Viễn ngăn cản. Bây giờ mọi người đều muốn xử lý Tô Noãn Tâm, chỉ có mình Lệ Minh Viễn… vẫn muốn che chở Tô Noãn Tâm trong trạng thái gần như thần kinh này.
Bạch Kỳ Sương không chỉ tới mà còn dẫn theo Minh Dao đi cùng. Vai diễn của Minh Dao xuất hiện mấy phân cảnh lúc kết thúc, cho nên không cần vội vàng trở về đoàn làm phim.
Từ khi lần trước xảy ra chuyện, Bạch Kỳ Sương vẫn dẫn cô bé đi theo bên mình, không đi ra ngoài. Lúc này vì chuyện của Tô Noãn Tâm nên cuối cùng Minh Dao cũng được bỏ lệnh cấm, vui mừng vô cùng.
Thấy Tô Noãn Tâm còn chưa thoát vai diễn, cô bé cảm thấy rất thần kỳ. Bạch Kỳ Sương còn chưa nói chuyện với Tô Noãn Tâm thì Minh Dao đã thọc lét Tô Noãn Tâm như mọi khi Tô Noãn Tâm làm với mình, trực tiếp khiến Tô Noãn Tâm phá vỡ, cuối cùng cười ầm lên: “Minh Dao làm gì vậy? Mới tới đã thọc lét chị rồi!”
Minh Dao đắc ý nhìn Lệ Minh Viễn và Bạch Kỳ Sương, nâng cằm nói: “Anh Lê, mẹ, thấy gì chưa? Đối phó với sư tỷ chỉ đơn giản như vậy thôi, làm gì phức tạp như mọi người nghĩ.
Lệ Minh Viễn: “
Bạch Kỳ Sương: “
Không ngờ chỉ đơn giản như vậy, đúng là được thêm kiến thức, còn tưởng chuyện này khó làm lắm chứ.
Bạch Kỳ Sương dở khóc dở cười: “Vẫn là A Dao của chúng ta có cách “Bởi vì con với sư tỷ quen biết lâu ngày… còn lâu hơn cả anh Lệ quen biết với sư tỷ!”
Sau khi thoát vai diễn, Tô Noãn Tâm mờ mịt: “Ở… Chú, cô, lại khiến hai người bận tâm vì em rồi.” Lê Minh Viễn nhưởng mày nói: “May mắn… chuyện em gây ra không quá khó xử lý.
Bạch Kỳ Sương cũng nói: “Bận tâm là tất nhiên. Noãn Tâm, cô biết muốn em hồi tâm ngay bây giờ là chuyện rất khó. Cô đã gọi cho Nhiếp Hạo tìm hiểu tình huống, trạng thái của em rất nguy hiểm, em biết không?”
Tô Noãn Tâm cười khổ: “Em biết… không ngờ sau khi gây chuyện, em lại tới tìm chủ một cách đương nhiên như vậy…
Lệ Minh Viễn nói: “Không có gì sai hết, tìm anh là đúng.
Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Sai rồi… mặc dù không đúng chút nào, nhưng em vẫn muốn thử lần nữa. Mọi người thấy rồi đấy, Minh Dao có cách giúp em mau chóng thoát vai diễn, cô ơi, cô giao Minh Dao cho em trông đi, không phải là chăm con bé giúp cô, mà em cần con bé.
Bạch Kỳ Sương gật đầu: “Bây giờ chỉ còn cách này thôi… Cũng không thể để em rơi vào nguy hiểm mà không làm gì hết.”
Minh Dao nhưởng mày, vẻ mặt như bà cụ non: “Có khoa trương đến thế sao?”
“Đến bây giờ, diễn xuất mà con học được đều là bắt chước người khác. Con chưa thể hiểu được mức độ sâu hơn đâu.” Bạch Kỳ Sương nói với Minh Dao.