Chương : Anh dám vì một đứa con hoang mà phản bội tôi?
Minh Dao nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn anh: “Em vẫn không thể ghét anh được, làm sao bây giờ? Anh đã cứu em, chắc chắn bà ta sẽ gây khó dễ cho anh, không thì anh cứ giao em ra đi. Hôm đó em ngủ trong phòng anh, sáng dậy em thấy phần eo của anh có rất nhiều vết sẹo… đều là do bà ta gây ra, đúng không? Cho dù bà ta không giết anh thì cũng sẽ trừng phạt anh đúng không? Anh giao em ra đi, em không muốn anh bị đánh đâu.
“Đã trễ rồi… Trốn kỹ vào, chúng tới rồi!” Nhiếp Hạo thô lỗ đè đầu Minh Dao xuống, lại tìm một đống rác che lên trên, sau đó đậy nắp thùng rác lại, tiếp tục dặn dò: “Ngoan, nghe lời, cả đời tôi chỉ bảo vệ em lần này thôi, em phải biết trân trọng.” Dứt lời, anh tiếp tục chạy về phía trước. Người đằng sau tiếp tục đuổi theo.
Trong thùng rác, Minh Dao che miệng bật khóc. Vâng, em sẽ trân trọng, cơ hội duy nhất trong cuộc đời được anh bảo vệ bằng cả tính mạng.
Đến rạng sáng hôm sau, một bà lão nhặt đồng nát mở nắp thùng rác, vừa bởi đống rác trên cùng để xem thử có chế phẩm nhựa gì đó hay không thì thấy một cô bé vành mắt sưng đỏ ngồi trong thùng rác. Bà lão cả kinh hỏi: “Cháu ơi… sao cháu lại ngồi trong thùng rác?”
Đôi mắt Minh Dao đỏ ngầu nói: “Bà ơi, đã mấy giờ rồi a?”
“Năm giờ sáng… Cháu ở trong thùng rác cả đêm à?”
“Vâng, chân cháu bị tê rồi, bà có thể kéo cháu ra được không? Cháu muốn ra ngoài tìm người.
Trời vừa sáng, một cô bé chạy ra ngoài con hẻm.
Không thấy, không có ai, nơi nào cũng vắng bóng người. Cuối cùng khi cô bé chạy đến cuối con hẻm, không còn đường đi mới thấy một cặp chân dài trong góc. Là chân của Nhiếp Hạo, đôi giày trên chân là của anh.
Minh Dao nghẹn ngào đi qua, cảnh tượng đập vào mắt cô bé là Nhiếp Hạo mình đầy thương tích tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại. Trên mặt anh vẫn còn lành lặn, nhưng trên người lại đầy vết thương, không có một chỗ nào lành lặn. Minh Dao hít vào một hơi: “Nhiếp… Nhiếp Hạo… anh còn sống không?”
Nhiếp Hạo khẽ mở mắt, hờ hững nhìn cô bé: “Yên tâm, còn chưa chết.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Minh Dao khóc òa lên, không thể kìm lại được. Thấy cô bé khóc xì cả nước mũi, tự dưng Nhiếp Hạo lại thấy buồn cười.
Đêm qua, Kỷ Vân Như và người của cô ta đuổi kịp anh tới đây thì không còn đường chạy, anh cũng không chạy được nữa. Kỷ Vân Như kêu anh giao người ra đây, anh bảo đã thả chạy rồi. Kỷ Vân Như giận dữ cho anh một cái tát “Anh dám vì một đứa con hoang mà phản bội tôi hả?”
Có thể thấy được cô ta thực sự rất giận dữ. Đều đích thân ra mặt, lên kế hoạch bao lâu nay, theo dõi anh thật lâu, suýt nữa bắt được người mà lại bị anh giấu đi.
Nhiếp Hạo nở nụ cười. Không biết tại sao mỗi lần chọc giận cô ta, thấy cô ta giận dữ điền người, anh lại buồn cười. Anh không nói một lời, chỉ cười nhìn cô ta. Kỷ Vân Như suýt nữa tức giận tới mức nội thương, cầm roi liên tục quất về phía anh.
Anh biết, cô ta đang trút giận. Anh từng nói Kỷ Vân Như rất đáng thương, cho nên cô ta mới cần trút giận.