Chương
“Có phải chỉ cần là người chung quanh Tô Noãn Tâm thì cậu đều tự động quy vào vòng bảo vệ của mình không?”
“Thế thì đã sao?”
“Ha, không ngờ đường đường là tổng giám đốc Lệ mà lại si tình đến thế, vì một con đàn bà mà có thể làm đến nước này.
“Tôi thích. Cô Kỷ có ý kiến à?”
“Có ý kiến thì có ích gì?”
“Vô ích thôi.”
“Lệ Minh Viễn, cho dù cậu nghĩ mọi cách để bảo vệ Bạch Kỳ Sương với đứa con hoang kia thì cũng không bảo vệ được đầu. Trên đời này chẳng còn mấy thứ có thể khiến tôi có chấp niệm. Lục Viễn Phương có thể lấy tính mạng con trai tôi để đe dọa tôi bỏ qua cho con gái ông ta, vậy thì đứa con hoang đó càng không thể sống! Tôi đã đưa con trai tôi ra nước ngoài, Lục Viễn Phương không còn thứ gì đe dọa tôi được nữa, cậu đoán xem kế tiếp tôi sẽ làm gì?”
Lệ Minh Viễn nhíu mày: “Nếu dám dính vào cô nhóc nhà tôi dù chỉ một chút, Kỷ Vân Như, đừng trách tôi chưa cảnh cáo cô.
“Ha ha ha, cho dù cô ta bị lan đến thì cũng là do các người tự chuốc lấy! Là Lục Viễn Phương ép tôi! Những thứ ông ta quan tâm đều đáng chết!. Tôi muốn cho ông ta nếm thử cái gì gọi là tuyệt vọng!”
Từ nhỏ tới lớn, Kỷ Vân Như xuôi gió xuôi nước, hầu như chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng bị suy sụp, chỉ có mình Lục Viễn Phương khiến cô ta bị bạo lực lạnh trong hôn nhân.
Nhưng đáng giận nhất là Lục Viễn Phương không thích đứa con mà cô ta sinh ra, thậm chí là chán ghét. Đứa bé lớn từng này tuổi mà ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của người cha dù chỉ một ngày, thậm chí lần này còn tuyệt tình hơn, dùng tính mạng của con trai cô ta để trao đổi tính mạng với một đứa con hoang.
Lúc đó, Lục Viễn Phương khiến cô ta vô cùng căm hận. Nếu hôm đó đứa con hoang kia chết thì có lẽ tính mạng của con trai cô ta sẽ thật sự bị Lục Viễn Phương cướp đoạt. Cả đời cô ta đều rơi vào tay người đàn ông đó.
Kỷ Vân Như hận, hận Lục Viễn Phương vô năng, lúc trước không thể từ chối liên hôn gia tộc, kết hôn với cô ta mà không chịu hồi tâm. Cô ta hận ông ta đã hủy hoại cuộc đời mình. Nhưng còn chưa thể chết, con trai cô ta còn chưa trưởng thành, không thể kế thừa nhà họ Lục. Không thì người chết trước tiên đáng lẽ phải là Lục Viễn Phương. Cho nên cô ta sẽ không tha cho Bạch Kỳ Sương cùng đứa con hoang đó. Cho dù có người chống lưng, cô ta cũng sẽ không buông tha.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Đó là chuyện của cô Kỷ, không liên quan gì tới tôi. Cô làm chuyện cô muốn, tôi làm chuyện tôi muốn, nhưng nếu lan tới cô nhóc nhà tôi thì cô đừng trách tôi.”
Kỷ Vân Như cười lạnh: “Tôi nhớ kỹ, tổng giám đốc Lệ yên tâm.
Nếu Tô Noãn Tâm không ngừng tìm chết thì sẽ có lúc cô ta sẽ làm tổn thương người vô tội. Nhưng rồi sẽ có ngày, cô ta sẽ không cần sợ Lệ Minh Viễn. Nước ngoài đã truyền lại tin tức tỷ lệ anh trai cô ta tỉnh dậy là rất lớn, nhưng vẫn còn cần thời gian. Cô ta sẽ chờ tới ngày đó!
Lệ Minh Viễn gật đầu, xoay người rời đi. Kỷ Vân Như đen mặt rời khỏi nhà họ Lê.
Trong phòng khách nhà họ Lê, ông cụ Lệ thấy Lệ Minh Viễn vào nhà thì trừng anh: “Ông đã làm xong chuyện cháu dặn dò rồi, còn chuyện cháu hứa với ông thì khi nào mới làm?”.
Lệ Minh Viễn nâng con cáo trắng lên: “Con cáo trắng này là của ai?”
“Cháu bắt nó làm gì? Đó là thú cưng mà bà út của cháu mới nhận được.”
“Tặng cô nhóc nhà cháu đi. Cháu sẽ kêu người chuẩn bị nhà mới cho chú út.”
“Thằng nhóc này, còn tặng kèm nữa hả? Có ai làm giao dịch như cháu không? Đó là đồ của bà út, sao ông có thể tự quyết định?”