Chương : Sao tự nhiên chú lại tặng hồ ly cho em?
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Ai bảo thế? Miếng đất lần trước, cháu đang bận việc, có lẽ sẽ bán lấy tiền, sắp sửa trả được tiền nợ cho ông rồi.”
Đôi mắt ông cụ Lệ sáng lên: “Có thể tăng gấp mấy lần?”
Lệ Minh Viễn giơ năm ngón tay. Bởi vì sắp xây dựng sân bay quốc tế, cửa hàng mặt tiền miễn thuế cho tất cả quốc gia trên toàn thế giới nên sẽ được đầu tư mức tiền khổng lồ, nếu thượng cấp đã coi trọng miếng đất đó thì bao nhiêu tiền cũng sẽ bỏ ra, lúc đó Tiêu Bảo Dương không có khả năng không bán.
Lần này anh hưởng sái từ Tiêu Bảo Dương, nhưng nếu không có anh âm thầm điều khiển một vài thứ thì cũng không thể bán được nhiều tiền đến thế.
Thượng cấp còn có sự lựa chọn khác, cuối cùng lại chọn miếng đất này, công lao của anh rất lớn, Tiêu Bảo Dương biết chuyện này thì sẽ chỉ mang ơn anh mà thôi. Nếu không thì chờ miếng đất đó khai phá bất động sản, tốn mười mấy hai mươi năm xây dựng xong, cuối cùng bán đắt như tôm tươi, nhà họ Tiêu cũng không thể kiếm được nhiều tiền hơn thế.
Hơn nữa mục tiêu của Tiêu Bảo Dương cũng coi như gián tiếp đạt được. khiến nhà họ Tiêu nâng cao một Dước? Lần này chỉ cần bán đất thuận lợi thì đầu chỉ là một bước! Nâng lên hai ba bước cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Ông cụ Lệ là người thực dụng, trực tiếp cười phá lên: “Làm tốt lắm!” Nhưng nhớ tới việc mua dưới danh nghĩa của Tô Noãn Tâm, tài sản thu hoạch được cũng đều thuộc về cô nhóc đó, ông cụ Lệ lại không thể cười nổi, trừng mắt nói: “Ông không quan tâm, trừ khoản tiền trên giấy vay nợ, cháu phải bồi thường tiền thiệt hại tinh thần cho ông”
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: “Ông muốn bao nhiêu?”
“Chia cho ông một nửa”
“Ông nội mà đòi đồ cưới của cháu dâu thì có hợp lý không?”
“Đó là đồ cưới mà cháu trai của ông tích trữ cho nó, liên quan gì tới nó!”
“Có chứ, đã bảo là cháu tích trữ cho cô ấy rồi mà “Xí! Cháu là do ông nuôi từ nhỏ, dựa vào đâu mà cháu trưởng thành, có tiền đồ thì người khác lại dược lợi?”
“Lợi nhuận hằng năm của tập đoàn Quốc Doanh, ông nội đều nhận được nhiều nhất.”
“Nhưng ông không chê nhiều tiền.”
“Ông chế nhà họ Lệ chưa đủ nhiều tiền, bao nhiêu cũng không đủ. Cô nhóc gả vào nhà họ Lệ thì cũng coi như là tài sản của nhà họ Lê “Dù sao cháu chỉ biết thiên vị người ngoài thôi.”
Lệ Minh Viễn cười khẽ nói: “Cô nhóc không phải là người ngoài. Cô ấy đã cắm rễ ở đây rồi.” Anh chỉ vào trái tim của mình.
Tô Noãn Tâm bị đánh thức bởi một thứ bông xù chui vào trong chăn. Cô mơ màng mở mắt ra thì đối diện với đôi mắt tròn vo màu xanh lam, trông rất linh động. Cô không khỏi ngây người, chớp chớp mắt. Cáo nhỏ vươn chân cẩn thận chạm lên mặt cô. Tô Noãn Tâm lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy nhìn chăm chăm cáo trắng mãi mà không nói nên lời. Cáo trắng chớp mắt nhìn cô, tội nghiệp kêu hai tiếng. Một người một cáo đối diện thật lâu, Lê Minh Viễn mới xuất hiện ở cửa phòng: “Quà tặng em đấy, thích không?”
Tô Noãn Tâm nhìn ra ngoài cửa, đần mặt hỏi: “Đây là cáo trắng?”
“Ừ, loài động vật rất thông minh”
“Chú kiếm ở đầu ra vậy? Nuôi được không?”
“Đã đăng ký động vật thuộc họ Chó, không thành vấn de…”
Hồi nhỏ cáo trắng trông nhỏ xíu, cực kỳ giống chó con.
“Nhưng sao tự nhiên chú lại tặng cáo cho em? Chẳng lẽ vì lúc trước em từng đóng vai cáo chín đuôi?”