Chương : Không ngờ anh trai anh còn bảnh trai hơn anh!
Tiêu Bảo Vỹ cầm vợt bóng vẫy tay gọi anh trai mình. Tiêu Bảo Dương thong dong đi tới, kinh ngạc nhìn Lê Minh Viễn: “Tổng giám đốc Lệ rảnh vậy à?”
“Tổng giám đốc Tiêu chẳng phải cũng như vậy hay sao?”
“Tôi bị cậu ta lôi đến đây, còn nhiều việc lắm”
“Bận đến mấy cũng phải tranh thủ thời gian chơi với cô nhóc nhà tôi.”
Hai người nhưởng mày nhìn nhau, nói đủ rồi dừng, ăn ý dừng lại. Tiêu Bảo Vỹ giới thiệu: “Anh, đây là cô nhóc Tô Noãn Tâm mà lúc trước em thường xuyên nhắc đến với anh, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện”
Tiêu Bảo Dương gật đầu: “Chào cô Tô.
“Chào anh Tiêu… Tiêu Bảo Vỹ, tôi còn tưởng anh đã đủ đẹp trai, không ngờ anh trai anh còn đẹp trai hơn anh!”
Tiêu Bảo Vỹ sờ cằm nói: “No, tôi không thừa nhận tôi không đẹp trai bằng anh tôi đâu. Tôi chỉ thừa nhận tôi không có khí thế bằng anh ấy thôi. Nếu cô cảm thấy tôi không bằng anh trai thì chắc chắn là vì tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô không phải chỉ xem gương mặt và vóc dáng, mà càng coi trọng khí thế hơn.
“Ha ha, chắc là vì tiếp xúc với chú lâu ngày nên nếu không có khí thế thì tôi sẽ không coi trọng…
“Thấy chưa! Tôi thừa nhận tôi không có khí thế bằng anh tôi! Được rồi, tôi dẫn cô đi luyện tập chút.
“OK! Lát nữa Tần Thiên, Xuân Mạn với Dương Diễm đều sẽ tới.”
“Náo nhiệt thế cơ à? Vậy thì tôi cũng sẽ chơi với các cô.”
“Không thành vấn đề! Lát nữa đông người, chúng ta còn có thể tổ chức trận đấu. Ôi chao, không được, nếu thi đấu thì chắc chắn tôi sẽ thua, phải mau chóng luyện tập mới được.
“Đúng! Tổ chức thi đấu sẽ kích thích hơn! Không sao đầu, tôi với anh trai đều biết chơi, cô sợ thua thì cùng đội với chúng tôi là được.
“Không được, tôi phải cùng đội với chủ nhà tôi, tôi dẫn chú ấy ra ngoài chơi thì phải quan tâm chú ấy. Nhưng tôi còn chưa biết chú ấy có biết chơi hay không đây. Hình như chủ nhà cô rất ít khi đi chơi.
Lệ Minh Viễn thật sự không biết mấy trò này. Hồi còn đi học, anh chỉ chuyên chú vào việc học, bởi vì ông cụ Lê rất quan tâm thành tích học tập của anh. Sau khi tốt nghiệp, anh bắt đầu tiến vào tập đoàn Quốc Doanh làm việc, thời gian giải trí gần như không có, lúc nào cũng đi một mình, không có mấy người bạn bè, trừ kết bạn với Tần Thiên, đó là vì Tần Thiên vốn dễ gần, anh rất ít khi chủ động làm bạn với người khác. Nhưng chỉ cần là người bạn được anh tán thành, có thể qua lại thì anh đều sẽ nể mặt đối phương. Ví dụ như bất cứ bữa tiệc hào môn nào trong thủ đô này đều không thể mời anh, chỉ có mình bữa tiệc của nhà họ Tần thì anh sẽ nể mặt tới dự một lát. Cho nên rất nhiều con cháu nhà giàu ở thủ đô đều tận mắt thấy anh trên bữa tiệc của nhà họ Tần. Còn bình thường, Lê Minh Viễn hầu như chỉ lo làm việc ở tập đoàn Quốc Doanh, hoặc là về nhà nghỉ ngơi, rất ít khi ra ngoài.
Tiêu Bảo Dương cũng là người tính cách lạnh lùng, bình thường rất ít khi xã giao. Lúc này hai người không thích xã giao đứng cạnh nhau, bầu không khí thật sự xấu hổ. Nhưng vì sự nghiệp của gia tộc, Tiêu Bảo Dương vẫn chủ động bắt chuyện: “Lời nhắn mà anh nhờ Tiêu Bảo Vỹ chuyển giao cho tôi có ý gì?”
“Ý như đã nói, tổng giám đốc Tiêu kiên nhẫn chờ tin tức là được.” Lệ Minh Viễn vừa nhìn cảnh tượng cô nhóc quyết đấu với Tiêu Bảo Vỹ trên sân bóng, vừa lạnh nhạt nói.
Tiêu Bảo Dương nhưởng mày, không đáp lại, cũng nhìn vào sân bóng. Thật lâu sau, anh ta mới nhìn Lệ Minh Viễn: “Kiếm được tiền?”
Tiêu Bảo Dương không hỏi nữa. Nghe giọng điệu của đối phương thì có vẻ mối này còn nhỏ chút nào.